Không biết từ khi nào, mọi người coi "báo ứng" thành một lời nguyền vào lúc không thể làm gì nổi. Đặc biệt là lúc dân đen bị người có quyền có thế ức hiếp, dân đen không thể làm được trò trống gì, chỉ có thể dựa vào thần quỷ trời xanh trong tối tăm, thông thường đều sẽ nói:
- Cứ để hắn ta đắc ý đi, sớm muộn sẽ gặp báo ứng!
Thực ra nhân quả báo ứng thật sự tồn tại, anh giai Thiên Đạo cũng là lãnh đạo thích tuân theo ý dân nhất. Đương nhiên, anh giai Thiên Đạo cũng không vì lời nguyền rủa của một ai đó mà giáng xuống trừng phạt.
Giống như mấy vị giáo viên vô lương tâm trong miệng Lâm Vĩnh Thái kia, họ chắc chắn gặp phải báo ứng, bằng không sẽ chẳng tử vong mang tính bộc phát tập trung trên quy mô lớn. Đương nhiên họ cũng chẳng phải vì gián tiếp hại chết Lâm Vĩnh Thái mà gặp báo ứng, họ dám hạ nhục trước mặt mọi người, đánh đập Lâm Vĩnh Thái, vậy Lâm Vĩnh Thái chắc chắn không phải học sinh đầu tiên cũng không phải học sinh cuối cùng bị họ đánh mắng. Họ thu phí lung tung, ép học sinh học thêm, việc dùng giáo dục kiếm lời bỏ túi riêng táng tận lương tâm này, vốn dĩ nên gặp báo ứng.
Song Lưu Anh Nam không hề nói toạc ra, cứ để Mục Tuyết tưởng là Lâm Vĩnh Thái hóa thành lệ quỷ hại chết những người đó cho xong. Điều này cũng là một lời cảnh cáo và uy hiếp với cô, dạy học trồng người là bổn phận của giáo viên, lĩnh lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057547/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.