Thực ra Lưu Anh Nam không hề muốn nghĩ sự việc theo hướng đen tối nhưng những việc tương tự hằng ngày đều đang xảy ra. Trước cửa nhà hắn có một ngân hàng cổ phần, từ lúc mở cửa doanh nghiệp đến bây giờ không quá ba năm, ai ngờ lại tu sửa trên quy mô lớn những bảy lần. Má, in tiền cũng không in như vậy, còn chẳng bằng trực tiếp đi cướp.
Hơn nữa trong nội bộ ngân hàng, nếu người dân đi vay tiền, vừa CMND vừa giấy chứng nhận, vừa phải xét duyện vừa phải kiểm tra đối chiếu. Nếu dựa theo trình tự giải quyết việc công như thông thường, ngắn thì một năm nửa năm, dài thì vô thời hạn.
Nhưng một khi giải quyết thành công, lúc trả lãi mỗi tháng chỉ cần hơi trễ một ngày nửa ngày thì mỗi ngày sẽ có tám trăm cú điện thoại gọi tới cho bạn. Kéo dài thêm nữa, trực tiếp gọi luật sư thậm chí là giấy triệu tập của tòa án.
ATM nuốt tiền không cần lo lắng, dù sao cũng không thất lạc được. Nhả nhiều tiền lập tức có người có mặt, con số hơi lớn thì đúng là xong rồi! Chỗ tiền này đều là của nhà nước, còn phải trợ cấp không hoàn lại cho các anh em chịu khổ chịu nạn bên Châu Phi đó, còn phải bị quan tham cầm ra nước ngoài góp phần thu thuế cho quốc gia khác cho thế giới, còn phải để mua hàng hiệu cho vợ bé bồ nhí xinh đẹp nữa chớ, há cho dân đen chấm mút!
Lưu Anh Nam càng nghĩ càng tức giận, vỗ bàn đứng dậy nói:
- Đi, anh và em cùng nhau tới tìm tên giám đốc ngân hàng đó. Dù sao em vừa có giấy tờ hợp pháp của chính phủ, vừa có sự ủng hộ của hàng vạn hộ di dời, hơn nữa tiền này là dùng để xây bệnh viện, dùng để cứu chữa cho người dân, hoàn thành sớm một ngày thì có thể cứu vớt tính mạng sớm một ngày, tiền này kéo dài một ngày đều là tội chết. Nếu có người dám tham ô, hối lộ, thì hắn ta sẽ bị giam mãi mãi trong A Tì Địa Ngục.
Lưu Anh Nam hung ác nói. Tuy bây giờ có rất nhiều chuyện bất bình, hằng ngày đều đang xảy ra, mọi người từ sự phẫn nộ lúc ban đầu, tiếp đó sang chán nản, sau cùng biến thành chai sạn. Nhưng có một số việc ắt phải cứng rắn đến cùng, quyết không thể nhân nhượng, nhân nhượng chẳng phải nào dung túng kẻ gian. Những kẻ tham lam thành tánh này sẽ không biết thu liễm, ngược lại sẽ càng lúc càng quá đáng.
Bảo vệ lợi ích bản thân, kiên quyết đấu tranh với thế lực đen tối, đấu tranh với chuyện bất bình, bất công. Giống như một người đối đãi với lãnh thổ quốc gia mình, phải thề chết bảo vệ!
Lăng Vân là người làm kinh doanh, thường xuyên qua lại với ngân hàng, luôn dựa trên nguyên tắc có thể nhịn thì nhịn, có thể nhường thì nhường, mỗi năm cũng nộp lên trên không ít, cho nên cô nàng không muốn đắc tội với các lãnh đạo ngân hàng. Nhưng bây giờ cô nàng bị dồn vào đường cùng, nếu bệnh viện này không thể hoàn thành đúng tiến độ thì không thể nào làm tròn lời hứa với người dân di dời lúc ấy. Hơn nữa nhà bệnh viện này là công tư cùng bỏ vốn xây dựng, là đơn vị thí điểm cho chế độ bảo hiểm mới trong tương lai, nếu vì thời hạn công trình mà dẫn đến chính sách mới không thể thực thi, thì trách nhiệm hoàn toàn sẽ đẩy sang bên thi công, bên chủ đầu tư, vô cớ trở thành kẻ chết thay.
- Đi nào, đừng sợ. Em trên có chính sách mới của nhà nước, dưới có công văn phê duyệt của chính phủ, lại có sự ủng hộ từ người dân, liên quan tới kế sinh nhai của người dân, có thể nói là người hùng chính nghĩa, anh hùng ắt sẽ nổi danh, hà tất phải sợ những lãnh đạo ngân hàng kia. Nếu ông ta không thực hiện, đó chính là ảnh hưởng đến chính sách mới, lừa dối người dân, thực sự không được thì đưa ra ngoài ánh sáng cho giới truyền thông, đưa lên trên mạng, để mọi người làm nhục một phen, biết đâu ông ta trực tiếp sẽ bị lập án điều tra. –Lưu Anh Nam hung ác nói.
Lăng Vân rốt cuộc cũng cố lấy dũng khí. Người làm ăn bây giờ, đặc biệt là thương nhân tuân theo pháp luật, theo quy định thật sự quá khó, từng bước duy trì, ai cũng không thể đắc tội, dần dần tạo thành thói quen trước sợ sói sau sợ hổ, kiếm được tiền không dám tiêu.
Làm ăn càng lớn thì hạn chế càng nhiều, người phải đối mặt cũng càng phức tạp. Đặc biệt là rất nhiều vị quyền cao chức trọng, mỗi người đều phải cẩn thận dè dặt đối phó, hơn nữa không thể đắc tội.
Song hôm nay Lăng Vân đã nổi giận rồi, nói thế nào cũng sẽ không bấm bụng cam chịu nữa. Bởi vì đây là một vấn đề mang tính đúng sai, càng chủ yếu là vì bên người có thêm sự ủng hộ của Lưu Anh Nam.
Lăng Vân tự lái xe dẫn Lưu Anh Nam phóng thẳng tới ngân hàng cổ phần lớn nhất thành phố. Tại đây, khách hàng có tiền mặt từ 50 vạn trở lên - 300 vạn trở xuống đều không cần hẹn trước, hơn nữa còn cung cấp hệ thống bảo an tiên tiến nhất cùng két bảo hiểm tư nhân phục vụ nhu cầu bảo mật kín đáo nhất.
Lăng Vân rất hiển nhiên là khách hàng lớn, hơn nữa gần đây thường xuyên tới, bảo an ở cửa đều biết cô nàng, hoàn toàn không ngăn trở cô nàng phi thẳng lên tầng làm việc, hơn nữa còn đi thẳng vào phòng của giám đốc ngân hàng. Lăng Vân đang nổi giận đùng đùng, trời không sợ đất không sợ, lòng mang tinh thần trượng nghĩa và xúc động cứu giúp cho dân, cho nên cô tung một cú đá văng cửa phòng làm việc, Lưu Anh Nam thì đứng bên cạnh cô, cùng cô chứng kiến một màn nóng bỏng trong phòng làm việc.
Một cô gái trên dưới cả người chỉ có một chiếc tất chân màu đen, nằm dang hai tay hai chân trên ghế, một gã đàn ông béo lùn đang sốt sắng cởi quần áo, áo ngoài, quần, áo lót, quần xịp, cuối cùng thậm chí túm cả tóc giả trên đầu xuống. Lúc y vừa định chồm tới thì rốt cuộc phát hiện ra hai người Lưu Anh Nam.
Người đàn ông đầu hói sáng lóa như bóng đèn quát giận về phía hai người Lưu Anh Nam:
- Hai người là ai?
Lưu Anh Nam vừa định đi tới mắng chửi hành vi bẩn thỉu này, lại bị Lăng Vân lôi thẳng ra ngoài, trong tích tắc khi cửa đóng chỉ nghe Lăng Vân nói:
- Xin lỗi đã vào nhầm cửa!
Lưu Anh Nam ngất, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên – phòng làm việc của phó giám đốc. Căn phòng làm việc lớn nhất sang trọng nhất bên cạnh, trên cửa đính viền vàng mới là phòng giám đốc. Lăng Vân đỏ mặt, lần này không còn xúc động, mà là gõ cửa trước, nhưng không có ai đáp lại. Cuối cùng Lưu Anh Nam bay lên tung một cước đá văng cửa. Rất hiển nhiên, hắn hy vọng còn có thể nhìn thấy một màn tương tự lúc vừa rồi.
Song tiếc thay, trong phòng làm việc không một bóng người, nhưng rất nhanh người liền có thêm rất nhiều người, ngoại trừ nhân viên làm việc còn có bảo an cầm súng. Nhưng Lưu Anh Nam có thể khẳng định, đây nhất định không phải do phó giám đốc phòng bên cạnh gọi tới.
Đương nhiên Lăng Vân không hề sợ hãi. Cô nàng trực tiếp lấy ra hợp đồng đã ký với chính phủ, giấy tờ ủy thác do ngân hàng chuyển tiền. Sự việc liên quan đến chính phủ, lãnh đạo, bệnh viện cùng hàng vạn cư dân Nam nội thành đang trông ngóng, nhân viên làm việc và bảo an của ngân hàng lập tức thối lui. Họ biết rõ chuyện như vầy không phải họ có thể xử lý.
Cuối cùng một tên nhân viên của ngân hàng đi tới nói cho Lăng Vân biết giám đốc đã mấy ngày chưa đi làm. Do cả ngân hàng vừa mới làm một đợt kiểm tra sức khỏe tập thể, có người nhìn thấy lúc giám đốc cầm báo cáo thì sắc mặt xanh mét, đôi mắt ngấn lệ, từ sau đó luôn xin nghỉ. Còn có người nhìn thấy báo cáo của giám đốc, hính như là mắc bệnh nan y.
- Nhà ông ấy ở đâu? Hôm nay tôi bắt buộc phải tìm thấy ông ấy. Các vị phải nói cho tôi biết, tôi có giấy tờ của thị ủy, ắt phải tìm ông ta xử lý. Nếu các vị không nói, tôi sẽ báo cảnh sát nói ông ta ôm tiền bỏ trốn! –Lăng Vân lạnh lùng nói.
Tất cả nhân viên của ngân hàng toàn bộ đều biết địa chỉ nhà của giám đốc, hơn nữa là tất cả những địa chỉ bất động sản mang tên y, bởi vì ngày lễ ngày tết họ sẽ đạp nát bệ cửa nhà giám đốc để biếu quà. Nguồn: truyentop.net
Dưới sự bức bách của giấy tờ nhà nước, nhân viên ngân hàng đành nói chi tiết địa chỉ nhà của giám đốc. Khiến người ta kinh ngạc là, bất động sản của y ở thành phố, ở những nơi khác có hơn chục chỗ, bao gồm cả bất động sản ở thủ đô thậm chí nước ngoài cộng lại. Tóm lại là khiến nhà đầu tư xây dựng như Lăng Vân đều tự thấy không bằng…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]