Thực ra Lưu Anh Nam không hề muốn nghĩ sự việc theo hướng đen tối nhưng những việc tương tự hằng ngày đều đang xảy ra. Trước cửa nhà hắn có một ngân hàng cổ phần, từ lúc mở cửa doanh nghiệp đến bây giờ không quá ba năm, ai ngờ lại tu sửa trên quy mô lớn những bảy lần. Má, in tiền cũng không in như vậy, còn chẳng bằng trực tiếp đi cướp.
Hơn nữa trong nội bộ ngân hàng, nếu người dân đi vay tiền, vừa CMND vừa giấy chứng nhận, vừa phải xét duyện vừa phải kiểm tra đối chiếu. Nếu dựa theo trình tự giải quyết việc công như thông thường, ngắn thì một năm nửa năm, dài thì vô thời hạn.
Nhưng một khi giải quyết thành công, lúc trả lãi mỗi tháng chỉ cần hơi trễ một ngày nửa ngày thì mỗi ngày sẽ có tám trăm cú điện thoại gọi tới cho bạn. Kéo dài thêm nữa, trực tiếp gọi luật sư thậm chí là giấy triệu tập của tòa án.
ATM nuốt tiền không cần lo lắng, dù sao cũng không thất lạc được. Nhả nhiều tiền lập tức có người có mặt, con số hơi lớn thì đúng là xong rồi! Chỗ tiền này đều là của nhà nước, còn phải trợ cấp không hoàn lại cho các anh em chịu khổ chịu nạn bên Châu Phi đó, còn phải bị quan tham cầm ra nước ngoài góp phần thu thuế cho quốc gia khác cho thế giới, còn phải để mua hàng hiệu cho vợ bé bồ nhí xinh đẹp nữa chớ, há cho dân đen chấm mút!
Lưu Anh Nam càng nghĩ càng tức giận, vỗ bàn đứng dậy nói:
- Đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057502/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.