Chị Hai gãi đầu, thực sự không thể phân biệt thật giả nhưng trong lòng vẫn lưu giữ một tia ảo tưởng và hy vọng. Nếu thật sự có thể nối dài tiền duyên với Tiểu Ninh thì cũng không tệ lắm.
Có ý nghĩ này, cho dù hư vô mờ ảo nhưng tốt xấu gì cũng là một hy vọng trong lòng cô nàng. Có thể gặp lại người mình tưởng nhớ trong lòng nhất thì cho dù chỉ là một hy vọng gần như hư ảo cũng sẽ khiến cõi lòng tốt hơn chút đỉnh.
Chị Hai ngồi xuống, châm hết hương nến và giấy tiền lẩm bẩm nói:
- Tiểu Ninh, tôi nghe lời chị, sau này làm một người phụ nữ thực sự, yên ổn sống qua ngày. Có điều trước lúc đó tôi nhất định phải hoàn thành nguyện vọng của chị lúc trước, trở thành bá chủ khu Nam nội thành!
Khuyên người hướng thiện vốn là chuyện tích âm đức nhất. Không ngờ rằng chị Hai lại bướng bỉnh như thế, chỉ thấy cô nàng đốt xong liền dứt khoát rời đi. Lưu Anh Nam nhìn Tiểu Ninh dần biến mất bèn vội vàng đuổi theo. Cho cô nàng gặp Tiểu Ninh là nhờ thông qua sự giúp đỡ của Lưu Anh Nam, nếu có thể khuyên chị Hai buông hai tay thì cũng là một việc công đức. Nhưng bây giờ lại rõ ràng tăng thêm chấp niệm trong lòng nàng ta, càng kiên định với tín niệm trong lòng, hoàn toàn đi ngược lại.
Lưu Anh Nam đuổi theo chị Hai nói:
- Cô đừng xúc động. Ban nãy Tiểu Ninh nói rất rõ, không cần cô thực hiện nguyện vọng của cô ấy, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057427/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.