Cô gái này dùng một khuôn mặt thối rữa nhìn hắn, nhưng khuôn mặt nàng ta trong gương quả thật rất đẹp, đẹp gần như hư ảo. Thanh âm nàng ta rất trong trẻo, hệt như vàng anh rời tổ:
- Anh là ai? Tới đây làm gì?
- Tôi là thợ trang điểm ở đây, tới trang điểm cho cô. –Lưu Anh Nam mỉm cười nói.
Lúc trước từng nói qua, người ta sau khi chết biến thành quỷ, sở dĩ có thể lưu lại Nhân gian là vì trong lòng họ có oán niệm có chấp niệm. Nói cách khác quỷ đều là đơn tế bào, rất đơn giản, chỉ vì một ý niệm mà quanh quẩn Dương gian không chịu rời đi.
Rất rõ ràng, chấp niệm lớn nhất của nữ quỷ trước mắt chính là dung mạo của cô ta. Cô ta vừa nghe Lưu Anh Nam là thợ trang điểm liền nhếch miệng, ừm, chỉ có hàm răng đang động đậy, da thịt thối rữa trên mặt có máu đặc chảy ồ ạt thoạt nhìn vừa buồn nôn vừa khủng bố. Cô ta cười khúc khích chỉ vào khuôn mặt xinh đẹp trong gương nói:
- Tôi đã xinh đẹp như thế rồi anh còn có thể trang điểm cho tôi hoàn mỹ hơn không?
Lòng người không đủ rắn nuốt voi, các mặt đều đang thể hiện. Giống như phụ nữ thích đẹp, ban đầu từ đồ trang điểm đến sau lại có mỹ phẩm, thậm chí đến chỉnh sửa khuôn mặt. Đây đều là biểu hiện của lòng tham, lại không biết có bao nhiêu người vì lạm dụng mỹ phẩm quá mức mà dẫn tới ung thư, bao nhiêu người vì chỉnh sửa khuôn mặt thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-phu-lam-thoi-cong/2057409/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.