Chương trước
Chương sau
Phùng Hạ Nhân cảm thấy vui vẻ, lập tức một bình rượu tròn màu đen nện trên bàn. "Không ngại chứ? Dù sao đêm còn dài."

Vừa nghĩ tới Hắc Cốt Yêu Thụ cũng là dạng này, thế là Lý Thành Thiên khéo từ chối, trước muốn đi về nhà.

Xác thực Lý Thành Thiên thân thể có cỗ mùi chua, Phùng Hạ Nhân không dám dây dưa quá lâu, tiễn hắn ra tới cửa.

"Tạm biệt Phùng đại thúc!" Lý Thành Thiên nhìn trên đầu Phùng Hạ Nhân điểm thân thiện không ngừng tăng, vui cười nói.

Gửi lại toàn bộ sừng Thiết Giác Sài, hi vọng trong tương lai kinh tế đánh bóng, nghĩ tới Lý Thành Thiên không khỏi hưng phấn.

Về tới nhà cũng quá khuya, Lý Thành Thiên nhìn vào trong nhà khẽ lắc đầu, cầm chổi quét dọn, sau đó nhảy vào bồn tắm.

Lúc tắm không tránh được hồi ức dâng lên lúc đánh nhau với lão Khổ Qua, bất giác lấy bàn tay xoa lên ngực.

Cái Đồ Chết Tiệt.

Lý Thành Thiên phiền muộn không thôi, thông thường tu luyện mắc bệnh đều nhờ nội công một phần tương trợ, cùng với diệu dược trị bệnh, nhưng là Cái Đồ Chết Tiệt giống như muốn hắn bảo tồn, lại áp chế không cho hắn vận công quá mạnh.

Không còn sớm Lý Thành Thiên cũng ngáp dài, nên không mang ra Phục Linh Cô, tắm xong liền thay y phục lên giường luyện công.

Quá trình vận Diệp Huyết Công xảy ra rất bình thường, thậm chí không thể so với lần trước, cho nên đoạn này tua nhanh qua.

Tới khi nằm ngủ, tiến vào Cẩu Nha Đà mộng cảnh, nhìn rõ Ngũ Thanh Thực Hư Giáp tiến độ, chẳng qua như cái trước đều không có gì.

Lão giả ngươi sao không dám bước lên nha?

Vì thế đoạn này càng tua nhanh, Lý Thành Thiên ngủ tới sáng.

Luyện công pháp không phải một sớm một chiều, tăng sức mạnh, tìm khuyết điểm trong thân thể mà tu kiến, muốn nhanh hơn cũng không được.

Lý Thành Thiên sáng sớm thức dậy bày đồ nướng Phục Linh Cô.

Nếu không trị bệnh có thể cho cấp độ đẩy lên viên mãn cũng được.

Bất quá hắn đã là viên mãn, còn cần viên mãn sao?

Nhưng cũng may còn có một khối nhân sinh quỹ tích tại chỗ Phùng Hạ Nhân, coi như gỡ vốn.

Không biết Phục Linh Cô này xài thế nào, Lý Thành Thiên chỉ dám nướng một bộ, còn đang nóng mà mau ăn vào.

Vị ngọt, sau đó cảm nhận một đạo thanh khí chui trong cơ thể, sau cùng biến mất dạng.

Thời khắc đó đi qua thật nhanh, Lý Thành Thiên vừa chú ý đã không còn, nội tâm thất vọng.

Như là năng lượng sơ ý đi ngang, rốt cuộc nhận ra mình tìm lầm người, bay đi mất rồi.

Lý Thành Thiên có chút khó chịu, Phục Linh Cô tác dụng không như mấy tên Thần Kiếm Tông nói, hay là hắn đã quá mạnh nên không thể cảm nhận?

Tiếp theo tỏ ra phong thần võ sĩ Lý Thành Thiên đi tới, định thử nghiệm một quyền, nhưng thấy sườn nhà lắc lư cũng thôi đi.

Hắn mạnh lên cỡ nào nhưng vẫn là Tiên nhân, nguyên khí chứa đựng bấy nhiêu không nhiều hơn, nhất định Phục Linh Cô là hàng nhái.

Cảm giác bị mấy người đã chết hố một quả.

Lúc trước nhìn Đường Táng rất thành thật, xem ra gặp đồ đần không nên nhận truyền thừa, cái bọn hắn xem là đồ tốt nhưng tới tay lại biến thành phế liệu.

"Không nghĩ nữa, tìm Linh Nhi đi!" Lý Thành Thiên thu dọn liền chạy ra ngoài.

Xem một chút Địa Phủ bản đồ, không có việc gì, mới yên tâm đi tiếp.

Nhưng quỷ tiêu đảm nhiệm không đúng, vì đoạn đường tiếp theo đi càng xa quay về Quỷ Môn Quan càng mất thời gian.

Lý Thành Thiên thầm nghĩ sau này dân số tăng lên sẽ cho quỷ tiêu về chỗ cũ, hiện tại đành như vậy.

Tiến vào rừng đi hai vòng công nhận đủ vắng, hôm nay cả chim rừng cũng không thấy, xác định không có Trương Chúc Linh nên hắn đi lên núi.

Rốt cuộc trên núi cũng không thấy...

"Hay là hôm qua không gặp lại giận ta rồi!?" Lý Thành Thiên từng hứa với Trương Chúc Linh cho ăn thịt lợn rừng, nếu hôm qua nàng tới nhà không thấy hắn, nghĩ hắn xù có khả năng sẽ giận.

Thiếu nữ chưa vướng vào chuyện tình cảm thì thích nhất cái gì, đương nhiên ăn.

Đang lúc Lý Thành Thiên có ý định quay về, một đoạn phong khí mãnh liệt gần như trên đầu phóng qua, khiến hắn cẩn trọng quay đầu nhìn, xung quanh cây cỏ cực lực hô hô rung động.

Chính là một cỗ phi kiếm chống đỡ đám người Thần Kiếm Tông.

Lý Thành Thiên còn tưởng phi kiếm muốn xông tới mình, bèn dừng lại, nhưng phi kiếm là đi về một hướng khác, bọn hắn cũng không để ý có một người bên dưới ngóc đầu nhìn.

Lần đầu nhìn thấy nó liền muốn ca tụng, quá chênh lệch, không như Đường An gì gì đó cưỡi kiếm cùn, đây là đại kiếm, vóc dáng so với Trấn Tà Đại Kiếm một thức kia không sai biệt lắm.

Vậy mà có người chưởng khống đại kiếm bay chỉnh tề như thế, có lẽ thực lực bất phàm.

Nó lật nằm xuống chở theo khoảng hai mươi người, sóng kiếm màu đen, chuôi kiếm chính là ngọc bích, cẩn thận nhìn liền thấy hai bên có bạch quang cùng kim quang trùng hợp.

Bất quá phương tiện chở đi quá nhiều khách, không thể khẩn trương được, rất là từ từ bay mà thôi.

Đằng trước đám người đứng tách biệt ra một nam chừng ba mươi tuổi, hai tay chắp sau, ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt điềm đạm mà lãnh lệ.

Như thế này mới là biểu đạt đầy đủ ý tứ, là muốn đánh nhau.

Nam nhân có một hàng râu đen nhánh nằm bất động trên mép, gương mặt tựa hồ nước chảy thành sông, đánh nhau liền đánh nhau ta đã quen rồi.

Lý Thành Thiên có chút lo lắng, không lẽ bọn hắn biết chuyện mình giết người Thần Kiếm Tông, muốn tới xử tội.

Chỗ này lại rất gần Lý gia thôn, nhanh như vậy liền tìm ra nhà của Lý Thành Thiên?

Hiện tại không biết chân tướng, Lý Thành Thiên nhìn lên chuôi kiếm kia, rốt cuộc dựa vào sơn lâm địa hình âm thầm phóng theo.

Haiz, Địa Phủ vừa chuẩn bị làm một chút bất động sản, xây cái cổng chào, chưa gì náo động quá lớn sẽ không tốt.

Tạm thời theo dõi phía sau bọn hắn.

Là địch nhân phải đi nghe lén, nếu không biết địch nhân càng phải đi nghe lén cho biết, cũng tiện đánh lén, Lý Thành Thiên hành sự thành quen.

Còn đối phương muốn hoà bình, giết mấy cái mà thôi, hoá giải được liền hoá giải, hắn nhưng yêu hoà bình.

Không ngờ điểm tới lại là một toà sơn trại.

Lý Thành Thiên vỡ mộng, phía trước trại thành hoàn toàn làm bằng gỗ, bên cạnh một nhánh cây thật dài đâm lên trời, mắc cờ da thú, chữ Nha màu vàng.

Là ngốc tặc!

Mà Thần Kiếm Tông đúng là bay gần chỗ đó, lúc này cho đại kiếm dần bẻ lái nhìn qua sơn trại.

Lý Thành Thiên cứ nghĩ sau lần đó đám sơn tặc bị doạ, cả nhóm người đi nơi khác mà kiếm ăn, nhưng mà bọn chúng vẫn cương quyết sống tại đất này.

Vả lại làm sao đụng tới Thần Kiếm Tông rồi?

Nghịch tập nha!

Cái đậu xanh bình thường người ta cưỡi trường kiếm chơi chơi thôi, lần này vác ra đại kiếm, đủ hiểu bọn hắn tức giận như thế nào.

Nam nhân râu mép cuối cùng đã cười lạnh, hai ngón tay bắn ra năng lượng trực tiếp gọt bỏ đầu sơn tặc cờ hiệu.

Lá cờ vừa chạm đất lập tức kèn lệnh trống trận nổi lên, mấy tên sơn tặc nổi giận đùng đùng thả cửa thành.

Lý Thành Thiên nhìn mấy chục sơn tặc tràn ra ngoài, ngạc nhiên là nam có nữ có.

Cho thấy sơn tặc này hoạt động cũng không phải nhỏ, bình thường nam đi cướp bóc, nữ ở nhà trồng trọt chăn nuôi cộng với nấu ăn.

Tại thành phía trên sân thượng một đám người đi lên, trong đó có một người kiêu ngạo là Sơn Nha đại vương, cánh tay phải của hắn lúc nào cũng là Minh Đạo ngốc manh quân sư.

Phía trên cao nam nhân râu mép mới nói. "Các ngươi có phải là Thiên Nha Hội sơn tặc chi nhánh?"

Lý Thành Thiên từ xa đang nấp đột nhiên nghe như vậy liền nhướn mày.

Sơn tặc chi nhánh?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.