Vừa nghe tới chi nhánh Sơn Nha đại vương liền giận xám mặt. "Phải thì sao không phải thì sao?"
Nhưng chi nhánh không phải giả, Thiên Nha Hội rất lớn, không chỉ sơn tặc mà còn có hải tặc, tổ chức muôn hình muôn vẻ, bất quá chống đối với triều đình nên tiếng tăm vang xa lại không được tốt cho lắm.
Sơn Nha hỗn mấy năm trời rốt cuộc có cái chi nhánh làm đại vương, gặp người nói như vậy phải sinh khí, dù sao mới ra đời làm ăn nể mặt một chút có được không.
Trên hắc kiếm từ trong nhóm một thiếu niên nói. "Sở sư huynh, bọn này chỉ là nho nhỏ sơn tặc mà dám phách lối, là chi nhánh còn tưởng mình là chủ đâu!? Để ta dẫn người xuống cho hắn ngậm miệng!"
Họ Sở cũng chính là râu mép, đưa bàn tay ngăn lại, nhìn xuống Sơn Nha, lạnh giọng nói. "Vậy còn Thiên Địa Đồng Sinh Kiếm?"
"Ngươi nói gì chúng ta không hiểu?" Sơn Nha trực tiếp khoát tay.
"Tới chết còn không biết?" Sở sư huynh nháy mắt nổi giận, nói với nhóm người đằng sau. "Mau cho bọn hắn biết Thần Kiếm Tông lợi hại!"
"Phải sư huynh!"
Đằng sau đúng hai mươi người bắt đầu thi triển kiếm ấn, lập tức hai bên đại kiếm lấy ra vô số kiếm khí đánh tới, nhưng tránh né Sở sư huynh, hình thành hai đạo sát khí cong vòng hướng về trại thành, tập hợp thành một trận kiếm vũ.
Đám đệ tử Thần Kiếm Tông động tác nhẹ nhàng lại không khỏi hung ác, trên thành như đạn pháo mưa tên trút xuống, Sơn Nha hai con ngươi co rụt lại.
Cao thủ nha!
Liền hô lên. "Vương Thiên Báo mau hộ giá!"
"Ồn ào quá!"
Đột nhiên một trận âm thanh lười biếng cất lên, trên thành một cái thiếu niên mặt mũi non choẹt tiến ra, vừa nói với Sơn Nha, trên người cũng như sơn tặc áo da thú cùng củi mục thô giáp, trước đầu quấn băng, hai mắt phá lệ sắc nhọn.
Đối diện mưa kiếm Vương Thiên Báo không chút gợn sóng, còn trách Sơn Nha làm ồn, chính mình định nằm đó ngủ một giấc đây.
Ngược lại Sơn Nha cùng Minh Đạo chui về sau lưng Vương Thiên Báo thật tốt lẫn tránh.
Vương Thiên Báo cánh tay co lại chắn trước mặt, đột nhiên không hiểu vì sao mưa kiếm dừng lại, phảng phất đụng phải bức tường lớn, tiếp theo đó kiếm khí vậy mà trên không trung gãy nát thành bụi.
Lý Thành Thiên ngồi xổm xem kịch, chỉ thiếu hạt dưa, cũng kinh ngạc cho cái gọi là Vương Thiên Báo.
Chẳng trách đánh gục Bàng Thục Trư, ngoài Vương Thiên Báo ra Lý Thành Thiên không nghĩ tới ai khác, còn đám ngốc tặc cũng thôi đi.
Một màn này xảy ra làm cho đám người phía trên có chút không yên, phần Sở sư huynh vẫn bình tĩnh nói. "Không ngờ trong đám chuột nhắt lại tồn tại một cao thủ nguyên tố giả, nhưng ngươi chọn nhầm đường, đồ vật vẫn nên trả lại!"
Vương Thiên Báo hạ tay, không thèm nói nhiều, chỉ là phía sau Sơn Nha hết lòng khen ngợi.
Sau khi nghe họ Sở nói Sơn Nha tức giận cả gan tiến lên. "Ngươi có bằng chứng không? Ta mà lại đi lấy đồ của ngươi sao?"
Lời nói vừa dứt, Thần Kiếm Tông toàn thể có mặt tại đây đều hít khí lạnh.
Khe nằm, nói ra giống như ngươi không phải sơn tặc vậy, làm sơn tặc tự trọng lại cao không muốn lấy đồ người khác nha.
Nhưng Sơn Nha hiển nhiên cho rằng như vậy, hắn là đường đường chính chính đi ăn cướp, không bao giờ hạ mình trộm đồ.
Mặc dù phạm pháp, hành vi khác xa.
Sơn tặc cũng có cái giá trị của sơn tặc.
"Nói hay lắm!" Sở sư huynh giận quá hoá cười. "Chín thanh trường kiếm..."
Hắn chỉ nói nửa câu Sơn Nha ngờ ngợ ra điều gì đó, chợt nhớ lại hôm trước đúng là có nhặt được chín thanh kiếm.
Nhưng nhặt được khác với trộm, cũng không thể loạn khẩu cuồng ngôn.
Bất quá Sơn Nha làm sơn tặc chi nhánh đại vương phải có phong độ, trước mặt sơn binh con em không thể nhịn, ngẩng cao đầu nói. "Ta không dám chắc binh khí là của bọn ngươi, nhưng ta nhặt được đó là của ta!"
Như vậy mới đúng với cách làm việc, như là minh hoạ lập tức kèn trống nổi lên, bên dưới đám sơn tặc hò hét ủng hộ đại vương.
Nếu lịch sự quá cần gì làm sơn tặc?
Sở sư huynh nhàn nhạt nói. "Xem ra không tránh được một trận đại chiến! Tiểu tử kia ngươi tên gì, còn ta gọi là Sở Quân."
"Ai cần biết tên?" Vương Thiên Báo tỏ ra không hứng thú, định quay người vào trong nằm ngủ.
Nhưng Sơn Nha đứng trước mặt hắn. "Sở Quân, cái tên này nghe quen tai. Dường như là một trong những đệ tử mạnh nhất Thần Kiếm Tông!?"
Hắn ánh mắt hiện lên kiêng kỵ. "Chuyện nhỏ nhặt vậy mà bọn chúng làm cũng quá phận, nhưng ngươi phải bảo vệ chúng ta!"
"Đúng đó!" Mãi không nói chuyện chợt Minh Đạo lên tiếng. "Chỗ người ta sản xuất nhiều kiếm như vậy, cho chúng ta vài thanh có sao đâu? Nhưng bọn người này quá hẹp hòi, nhất định là tới phá đám không cho chúng ta làm ăn!"
"Minh Đạo quân sư quả nhiên lý luận hơn người!" Sơn Nha quay qua, không ngại giơ lên ngón tay cái.
Vương Thiên Báo là con cưng Thiên Nha Hội, tới đây làm công tác một tháng, hiện tại đã ngả bài không thể cho hắn đi ngủ, đi ngủ rồi bọn mình trông cậy vào ai?
Lúc này Sở Quân sắc mặt có mấy phần lạnh xuống.
Cho bọn hắn, Thiên Địa Đồng Sinh Kiếm dễ dàng làm quà tặng vậy sao?
Hắn nói. "Đúng là Thần Kiếm Tông thừa sức chế tạo Thiên Địa Đồng Sinh Kiếm, nhưng không vì vậy có thể tùy tiện mất kiếm, hơn nữa lại rơi vào trong tay bọn sơn tặc. Chuyện này đồn ra ngoài Thần Kiếm Tông còn có thể kiếm ăn sao?"
"Với lại các ngươi ra đời thật không hiểu chuyện, nghĩ bọn ta tới đây muốn lấy lại vài thanh kiếm. Quan trọng chính là đòi mặt mũi cho Thần Kiếm Tông!"
Nói ra đều thở mấy ngụm, giải thích với bọn sơn tặc hao tổn tâm trí không ít.
"Này tên kia!" Sơn Nha chỉ lên. "Các ngươi vẫn không có bằng chứng?"
"Ngươi muốn bằng chứng, được!" Sở Quân đáp. "Thiên Địa Đồng Sinh Kiếm còn sót lại một chút linh khí, ngự kiếm sư ta có thể huy động bất kỳ lúc nào, tưởng rằng đem đồ vật giấu giếm là thoát khỏi? Ta có thể nhờ vậy truy tận tới đây ngươi cũng đủ hiểu đi?"
Sơn Nha đại vương tức điên, bọn ngươi là ngự kiếm sư có thể nhận ra, nhưng ta thì không phải nha, khác nghề cách núi, nói chung ta vẫn không thấy được bằng chứng gì.
Bên này Lý Thành Thiên đã yên tâm, không có hạt dưa, nhưng mà ngồi xổm nướng thịt thỏ không tệ.
Thần Kiếm Tông chưa biết chuyện hắn, mà là cảm ứng linh khí đọng lại trong kiếm, tìm đường tới giáo huấn bọn sơn tặc.
Sơn Nha định nói thêm, rốt cuộc Vương Thiên Báo liếc qua. "Muốn đánh liền nhanh lên! Dùng ngôn từ đả kích không phải sở trường của ta!"
"Tiểu tử ngông cuồng!" Sở Quân gầm lên. "Các huynh đệ, đối nghịch đạo sơn tặc chớ nương tay!"
"Phải Sở sư huynh!!!"
Chỉ thấy hai mươi người phóng xuống, đều tự cho mình rút ra phi kiếm, hai chân đạp lên, trông tiêu sái bay về hướng bên dưới.
Sơn binh đã cầm sẵn binh khí, trừng mắt đón nhận chiến tranh sắp xảy ra.
Một bên như thần tiên bay lượn, bên dưới như đám người thô lỗ, một bên thanh thoát một bên như dã thú, từ góc độ nào nhìn tới đều không cân xứng.
"Bọn hắn không phải đối thủ! Mau hạ lệnh rút!" Vương Thiên Báo để lại một câu, tiếp theo hai chân lọt ra khỏi thành, thả người xuống.
Mà Minh Đạo quân sư đang bận kéo cầu thang, vừa nhìn qua. "Ách, không cần sao?"
Sơn Nha không chậm trễ quát lên. "Rút vào thành, đóng cửa!!!"
Đám sơn binh có chút thất vọng, nhưng kèn lệnh lui binh đã vang lên, bọn hắn tiếc rẻ đi vào trong.
"Bọn chúng sợ rồi sao?" Thần Kiếm Tông đệ tử nói.
"Mau đuổi theo!"
"Giết hết!"
Hai mươi người liền đảo hướng về phía trước mộc thành.
"Ha ha, làm bằng gỗ, các ngươi sống ở thời đại nào? Để ta một kiếm cho đổ!" Một tên ngự kiếm sư khinh thường nói, bàn tay đưa sau lưng rút kiếm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]