Sóng biển vỗ dạt dào. Phía xa, có một con thuyền khác nhỏ hơn đang tiến gần về phía này.
Ninh Sạn Yêu Nhiên cuối cùng cũng đuổi được Chúc Tam Mê đi.
- Haiz, con bé này thật là phiền. Muốn mạnh hơn thì tất nhiên là phải không ngừng nỗ lực, có vậy mà cũng phải hỏi. Không làm mà mơ có ăn ư, đừng có hòng.
- ..Nhưng mà trường hợp của mi thì có lẽ là ngoại lệ. Này, con người, làm sao mà ngươi lại đột nhiên trở lên mạnh như vậy trong thời gian ngắn thế hả? Tôi nhớ trước đây anh chỉ là một quỷ sai thông thường thôi cơ mà, tại sao lại...
- Này!
Hoàng giật mình, quay lại nhìn Ninh Sạn Yêu Nhiên.
- Nãy giờ để hồn đi đâu vậy?
- Không có gì.
- Trả lời tôi đi, tại sao?
Ninh Sạn Yêu Nhiên không còn cách nào, chỉ đành lặp lại câu hỏi.
- Chuyện đó à. Hoàng cười, thở hắt ra một hơi: -..Nói ra thì dài lắm. Cô hỏi làm gì?
- Hiếu kỳ thôi. Ninh sạn yêu Nhiên nhìn chòng chọc hắn: - ...Thay đổi một trời một vực trong thời gian ngắn như ngươi, ta đây mới thấy lần đầu trong đời. Mặc dù không biết mi làm thế nào lại đạt được đến trình độ này, nhưng cái gì cũng có giá của nó, đừng vội tự mãn. Cái giá phải trả bao giờ cũng lớn hơn những gì được nhận.
Hoàng im lặng, trong lòng ngẫm nghĩ câu nói của Ninh Sạn Yêu Nhiên.
- Hừ, có vậy mà cũng giấu. Đúng là con người không một ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-thoi-gian/2485091/quyen-4-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.