Chúc Tam Mê và Zardict đứng nhìn vào cuối con hẻm. Thằng bé kêu lên:
-Là hắn ta, chính là hắn ta đấy!
“Vớ bẫm rồi”
Hai mắt lấp lánh, Chúc Tam Mê nhìn gã thanh niên đang bị vây giữa nhóm người kia như nhìn một cái mỏ vàng vậy. Ha ha, hôm nay đúng là gặp may nha! Đại gia, thoát thế nào được tay chị? Chuẩn bị ngoan ngoãn nộp tiền ra thôi.
Chỉ là…trước mắt còn một việc phải giải quyết. Hừm, mấy đứa đang đứng kia Chúc Tam Mê cũng chả lạ gì, rặt một lũ côn đồ thôn, ngửi thấy mùi tiền mà đến đấy thôi! Hừ hừ, đúng là người có tiền có khác, đi đến đâu cũng gây sự chú ý nha.
Song mấy thằng muốn giành mối ăn trên địa bàn của chị mày sao, chúng mày còn chưa đủ tuổi!
-Này, mấy người tập trung ở đây làm gì thế?
Chúc Tam Mê khệnh khạng đi tới, vỗ vỗ một cái vào vai gã to cao nhất đứng giữa. Tên này mặt mày dữ tợn, trước trán có một vết sẹo lớn, có vẻ là cầm đầu, vừa quay ra đã tỏ vẻ sừng sộ, song khi thấy mặt Chúc Tam Mê thì nét mặt hơi hơi giãn xuống.
-Ha ha, tưởng ai, hôm nay Chúc tỷ có hứng đi dạo cơ à? Dạo này trông trổ mã thấy rõ nha.
Năm, sáu tên đứng bên cạnh, trong đó có một tên đang nắm cổ áo gã thanh niên kia, nghe vậy thì đều quay đầu lại.
-Hừ, Xích Linh Tử, chú mày đừng có đánh trống lảng. Tam Mê khịt khịt mũi, chỉ tay về phía gã thanh niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-thoi-gian/2485065/quyen-4-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.