- Hộc, hộc...
Trời đêm tối mịt, vài ngôi sao nhỏ nhoi điểm xuyết trên cao cứ chốc chốc lại bị những đám mây đen che khuất. Phía bắc nghĩa trang trung tâm thành phố Hakone, một bóng người đang lò dò bước từng bước trong đêm tối. Đó là Lê Minh Hoàng, nhân vật chính của chúng ta. Phải tốn rất nhiều công sức hắn mới có thể đột nhập vào đây mà không bị ai ngăn cản. Haiz, thực ra thì cũng có. Vừa nãy Hoàng có gặp hai bà cháu gần cổng phụ của nghĩa trang, song mới chỉ nhác thấy mặt hắn thì cả bà lẫn cháu liền hét lên một tiếng " ma" rồi chạy thẳng. Hoàng cũng không lấy làm ngạc nhiên, bởi hắn đã quá..quen rồi. Trong cái khung cảnh tranh tối tranh sáng này, người bình thường thấy mặt hắn không tưởng nhầm là ma mới lạ. Mà thực ra thì quỷ sai cũng có một nửa là ma mà!
- Đúng là đây rồi.
Hoàng lấy tay lau mồ hôi chảy dài trên trán. Hắn vốn có tật nhớ đường rất tệ, song vì có âm thanh đó chỉ dẫn, việc tìm đến đúng ngôi mộ ban chiều là một chuyện tương đối đơn giản. Hoàng soi đèn pin vào ụ đất cỏ mọc xanh um trước mắt, khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, khiến chiếc cuốc trên vai hắn rung lên bần bật.
" Cứu tôi với"
"Cứu tôi.."
Hoàng bắt đầu bổ những nhát cuốc đầu tiên, vừa làm vừa cố gắng hạn chế tiếng động phát ra. Song dường như hôm nay chính ông trời cũng giúp hắn, cơn giông tới bất chợt trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-thoi-gian/2484721/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.