- Cô nói..là ở đây?
Không trả lời, Oha bỗng nhiên hóa thành một luồng sáng màu đỏ chui tọt vào chiếc quan tài sau lưng hắn. Hoàng còn đương bất ngờ thì giọng nói lanh lảnh của cô nàng đã vọng vào trong tai:
" Tạm thời bây giờ Oha không thể rời xa quan tài quá hai tiếng đồng hồ. Haizz, thật là bức bối. Chừng nào chiếc quan tài này còn chưa bị phá hủy, Oha còn không thể có được tự do. Bây giờ Oha phải ngủ đông trong này, ít nhất cũng phải mười mấy tiếng nữa mới có thể ra ngoài được. Anh nhớ để phần chuối cho Oha đấy nhé."
- Này, đừng có mà ngủ vội. Cô còn chưa cho tôi biết cái tác dụng phụ của việc buff hồi trưa đấy! Hoàng nghe thấy Oha bảo sắp sửa đi ngủ đông thì vội hỏi.
-Chuyện đó á...á..giọng nói của Oha bỗng nhỏ đi trông thấy:-Oh...Anh không nên biết thì tốt hơn đó.
-Vậy à? Hoàng chép miệng:- Tôi bỗng thấy trong người là lạ, khó chịu làm sao ấy. Có lẽ từ giờ trở đi chúng ta nên kiêng chuối đi thì tốt hơn đó.
-Sao có thể vậy được? Chuối rất tốt cho sức khỏe mà! Oha lập tức " bày tỏ quan điểm" với một sự lo lắng không thể giấu diếm nổi.
-Vậy thì trả lời tôi. Nói!
" Không phải là Oha không muốn nói, mà là không nói được thôi. Dù gì thì khoa học cũng đã chứng minh, chuối rất có lợi cho sức khỏe mà. We, chúng ta có thể thương lượng được không, we, we, anh có nghe Oha nói gì không zay.."
-Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-thoi-gian/2484719/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.