Kiếm, để ở trên cổ Nhan Ngạo Hành, còn trong lòng hắn đang ôm Tích nhi ngủ say.
"Ám!"Ta nhìn thấy người mặc một thân áo đen cầm kiếm, ngạc nhiên kêu ra tiếng.
"Tử nhi, nàng có khỏe không!"Tiếng nói kia vẫn quen thuộc như thế, giọng điệu quan tâm, giống như trước.
"Ta" Ta bỗng nhiên không biết nên trà lời thế nào? Khỏe? Hay là không khỏe?
"Tử nhi, có một số việc, ta không biết có nên nói cho nàng hay không!Thế nhưng, nếu như nàng không biết, ta trước sau cảm thấy cha nuôi trên trời có linh thiêng sẽ không an giấc. Cho nên, ta đã tới!" Ám khẽ thởdài, vẻ mặt phức tạp nhìn ta.
"Nhan Ngạo Hành, lấy lá thư đó ra đi!" Ám lạnh lùng ra lệnh.
Thư gì?
"Sao, chẳng nhẽ ngươi quên rồi, ngươi đã ăn độc dược bí mật được chế ra ở U Minh Ám Phủ của ta, bây giờ lại bị ta điểm huyệt, trong hai canh giờ võ công mất hết. Nếu như ngươi không nghe lời, ta bây giờ có thể lấymạng của ngươi! Lấy ra!" Kiếm đã cứa lên cổ hắn, máu chảy ra.
"Minh Ám, nếu ngươi là thật lòng muốn tốt chỗ Tử Nhi, thì không nên làm như vậy!" Hắn lạnh nhạt nói.
"Có chuyện gì là ta không nên biết đến?" Ta nhịn không được hỏi.
Hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ta thật sâu, nhưng không trả lời.
"Thôi được, ngươi đã không muốn, ta cũng không miễn cưỡng!" Ám không cần nhiều lời, tự mình đưa tay vào trong ngực Nhan Ngạo Hành dò xét, lấyra một phong thư, đưa cho ta.
"Tuyệt bút!" Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-sau-tham/3166589/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.