Chương trước
Chương sau
“Tiểu thư, cô đã phải chịu khổ nhiều rồi, nhìn càng ngày càng gầyhơn, hỉ phục này cũng phải sửa lại!” Phiêu Vũ không biết đã lẩm bẩm bên tai ta mấy lần, đang cẩn thận đo quần áo cho ta.

Ngày ấy chưa kịp tổ chức hôn lễ, ngay ngày mai, sẽ lại tổ chức một lần nữa.

Trở lại U Minh Ám Phủ, nhớ lại những ngày ở thâm cốc kia, dường như đã cách mấy đời!

Ngày đó ra khỏi cốc, ta đã được Ám đón trở về.

Mà hắn, lại chỉ liếc mắt nhìn ta, cái gì cũng không nói, liền đi theo Huyên và Thanh.

Hắn không nói cho ta biết hắn đi nơi nào, cũng không có nói sẽ tới tìm ta hay không, liền cứ như vậy mà đi.

“Tiểu thư, tiểu thư? Cô xem ngày mai mang đôi hoa tai này hay là đôikia?” Phiêu Vũ gọi người sắp đi vào cõi thần tiên như ta trở về.

“Ừ, tùy đi!” Ta miễn cưỡng nói.

“Ai, sao có thể tùy tiện đây? Ngày mai chính là ngày đại hỉ của tiểu thư đó! Chính là ngày quan trọng nhất của tiểu thư nha!” Phiêu Vũ thực sự không vừa lòng.

Ngày quan trọng nhất của ta sao?

Ta có hơi chút thất thần.

“Nhất bái thiên địa!”

Rèm châu che trước mặt nhẹ nhàng đung đưa, ánh nến đỏ đã tắt, cặp mắt có chút mơ hồ.

“Nhị bái cao đường!”

Lúc khom lưng, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo của cậu, vì hôm nay, cậu phá lệ cũ không có mặc hắc y, giống như màu xanh của trời xanh, cho dù chỉ là vội vã nhìn lướt qua, ta cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tuấn dật hào hiệp của cậu khi mặc nó.

Khi trở về, ta chỉ gặp qua cậu một lần, ở trong Hỏa Liên động, ông nghe xong những việc ta trải qua mấy ngày nay, cũng không có hỏi nhiều, cólẽ là sau khi nhìn thấy ta khỏe mạnh thì sẽ an tâm đi.

Nhưng mà, nghe Ám nói, mấy ngày nay cậu liên tục đợi ở nơi này cả ngàylẫn đêm, quay mặt về phía hồ sen hồng, lúc nào cũng đều là một mình!

“Phu thê giao bái!”

Đang muốn khom lưng, thình lình ta bị váng đầu chóng mặt, suýt nữa khiến ta đứng không vững!

Bên tai truyền đến tiếng kinh hô của ai đó, là ai đang gầm lên?

Đột nhiên, có một đôi tay vững vàng đỡ đằng sau lưng ta, “Nhan NgạoHành, ngươi có ý gì đây?” Trong giọng nói của Ám có sự tức giận khôngcách nào che giấu.

Hắn?!

Ta nâng tay vén rèm châu lên, kinh ngạc!

Không biết lúc nào, một nửa người trong phòng đã bị chế ngự lặng yên không một tiếng động!

Ngày vui vừa rồi còn xôn xao, bây giờ, lại yên tĩnh dọa người!

Hắn, lẳng lặng đứng ở nơi đó, đưa tay ra, nhìn ta.

“Nếu như Nhan công tử đến uống rượu mừng, U Minh Ám Phủ chúng ta chắcchắn mở rộng cổng đón chào, nói thế nào, ngươi cũng là ca ca của TửNhi!” Ngự ngồi ở ghế đầu, chậm rãi nói, hai chữ cuối cùng vô tình mà cố ý nặng nề thốt ra.

Người kia khẽ mỉm cười lắc đầu: “Ngự phủ chủ khách sáo rồi, bây giờ UMinh Ám Phủ các ngươi tất cả đã trong khống chế của ta, sao lại nói đón chào đây?”

“Thú vị thật, ta không đi tìm ngươi, trái lại ngươi tự mình đã đưa tới cửa rồi?” Giọng điệu của Ngự thoáng đã lạnh xuống.

“Vãn bối không dám, chẳng qua là có một yêu cầu quá đáng muốn mời chủphủ tác thành!” Miệng hắn mang theo nụ cười, nhưng là hoàn toàn không có ý cười.

“Ta muốn mạng của ngươi!” Từng chữ một, giống như tiếng vọng từ dưới vực sâu.

Trái lại, Ngự nở nụ cười, trong cặp mắt sáng hình như có một tia sángtỏ, ông đứng lên, quay sang Nhan Ngạo Hành nói: “ Đã như vậy, ta hiểurồi, chỉ có điều nơi này là hỉ đường của cháu ngoại ta, thấy máu ở chỗnày khó tránh có điềm xấu. Ngươi theo ta đi!”

Nói xong, ông đã phất ống tay áo, trực tiếp đi về hướng cửa, đột nhiêndừng lại, trầm giọng nói: “Ám, ngươi nhìn Tử Nhi, không cho phép nó qua đây! Bất kể ta có quay về hay không, ngươi đều phải cùng Tử nhi hoànthành nghi lễ, kết làm phu thê!”

“Không được, Ngự, ông không được…” Ta nghĩ muốn chạy đi gặp hắn, lại bị Ám kéo lại một cái, nhốt vào trong lòng.

“Đừng nha, Ám, ngươi thả ta ra a! Ta không muốn thế này, vì cái gì hả! ? Vì sao?! Vì sao hả! ” Ta khóc nức nở, hình như trông thấy bóng lưngNgự hơi cứng đờ, nhưng cũng không quay đầu lại nhìn ta.

Nhan Ngạo Hành quay về phía những người đó phất phất tay, những người đó vốn có huấn luyện nên đồng loạt buông lỏng không chế với mọi ngườitrong phòng ra.

Hắn bình tĩnh liếc mắt nhìn ta, liếc mắt mà thôi, cũng không quay đầu lại, theo sát Ngự rời đi.

Hắn đi ra ngoài một bước, có người đã đóng chặt cửa “sầm” một tiếng, thậm chí còn một hàng bốn người thẳng tắp chắn ở trước cửa.

Cánh tay Ám gắt gao vòng quanh ta, kiên định mà mạnh mẽ!

Hắn không nói gì cả, chỉ là khẽ vỗ nhẹ lưng ta, an ủi ta còn đang khóc, có chăng cũng là tiếng tim đập loạn kia chứng tỏ ra hắn cũng lo lắnggiống ta.

Ngự đã mất đi võ công, ông ấy đi như vậy chính là hoàn toàn chịu chết a!

Nhưng mà, vì sao vậy? Vì sao phải như vậy?

Vì sao nhất định không thể buông tha cho Ngự chứ?

Suy cho cùng là làm sao vậy hả?

Hình như là âm ỉ ở sâu thẳm bên trong, khiến cho lòng ta đau nhức không thôi, e rằng lại là một lần dối gạt nữa!

Hắn có thể mang theo nhiều người thuận lợi đến được nơi này như vậy, ta mới là kẻ đồng lõa lớn nhất!

Nhớ tới những ngày ở đáy cốc kia, tâm sự trắng đêm bên cạnh đống lửa, thì ra lại là mồi độc mê người cắn câu.

Thật sự không tưởng tượng ra được, sao lại có tâm cơ như thế? Làm sao, làm sao lại nhẫn tâm như thế?

Cuối cùng đã hoàn toàn rõ ràng, Ám đã từng nói lúc ban đầu: ‘Thực rakhông có được là hạnh phúc nhất, bởi vì dạng như nàng này mãi mãi không cần chịu đựng sự thống khổ mất đi!’

“Nhớ cho kỹ, ôm chặt ta, ta mang nàng xông ra!” Đột nhiên Ám áp vào lỗ tai ta, nhỏ giọng nói.

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, hắn hơi gật đầu với ta, hướng một ánh mắt về phía cửa.

Nói thì chậm nhưng lại là nhanh, Ám một tay ôm lấy ta, một tay kéo dảikhăn đỏ ở trên đài, bốn người giữ ở cửa trước đã tản ra đi tới!

Vốn là giá cắm nến cùng hoa quả xếp gọn trên bàn cũng biến thành vũ khí lợi hại để tấn công!

Ngay khi bốn người kia vội vàng né tránh trong nháy mắt, Ám đã ôm ta xuyên qua bọn họ, một chưởng đã đánh về phía cửa chính!

Những người đó hẳn được cho là cao thủ rồi, nhưng so sánh cùng Ám có lẽ kém một khoảng lớn, chỉ là mấy cái nhảy lên xuống, bọn họ đã bị vứt lại ở đằng sau.

Chờ khi ta phục hồi tinh thần lại, chúng ta đã đứng ở lối vào của động Hỏa Liên rồi.

Cửa động mở ra!

Không biết vì sao, ta có loại cảm giác, bọn họ hẳn là ở bên trong!

Ta đang muốn đi vào bên trong, Ám lại nhanh chóng chắn trước người ta.

Trong động có một người đi ra….

“Là ngươi!!” Ta thất thanh kêu lên.

Người đi ra chính là Nhan Ngạo Hành!

“Cậu đâu?” Ta run giọng hỏi.

“Chỉ sợ nàng sẽ không còn được gặp ông ấy rồi! Ta nói đúng không? Ngạo Hành!” Một giọng nói nhẹ vừa cười vừa nói.

Ta quay đầu, đã thấy Huyên hài lòng thỏa mãn cùng Thanh sắc mặt trắng bệch theo sau hắn!

Đã hoàn toàn sáng tỏ!

“Tàn dư cuối cùng của Minh hoàng tộc cũng đã bị tiêu diệt rồi, tốt lắm, tốt lắm, rốt cục bây giờ có thể vô tư rồi! Biểu ca, đúng là công laokhông thể không thuộc về ngươi, nếu ngoại công (*ông ngoại) dưới cửutuyền biết sau này thừa kế vương vị của hắn là một người con trai nốidòng xuất chúng như thế này, chắc chắn sẽ thật cao hứng. Tóm lại, đãchấm dứt tất cả mọi chuyện ở đây rồi thì có thể theo ta quay về kinhthôi.” Huyên nhàn nhã lắc lắc tay áo, nhấc chân muốn đi vào trong động.

Đúng lúc này, Nhan Ngạo Hành bỗng nhiên giơ tay đánh về phía bộ phận then chốt, cánh cửa, đóng lại.

Lúc hắn thu tay về, cái chốt của bộ phận để mở ra vách hang kia đã vỡ, rớt xuống dưới.

Sắc mặt Huyên khẽ biến: “Ngươi có ý gì đây?”

“Ngay cả ta mà ngươi cũng không tin sao?” Hắn lạnh nhạt nói: “Ta từngđáp ứng Minh Ngự, để hắn ở lại trong động Hỏa Liên cùng di vật của Minh Nguyệt Dạ, không để cho người khác quấy rầy, ta đương nhiên hết lòngtuân thủ hứa hẹn.”

“Ta sao có thể không tin ngươi? Không sao, lối ra cũng đã bị núi đá đổchắn lên rồi, nơi đây thành một toà lăng tẩm tự nhiên, có thể xứng thân phận Minh Ngự rồi!” Huyên mỉm cười, nói.

“Kế tiếp thì…” Ánh mắt Huyên đã hướng ngược lại về phía chúng ta.

“Đã kết thúc rồi sao?” Ta lơ đãng nhìn về phía Huyên.

“Ca ca!” Ta đẩy mạnh Ám ra, chạy vội tới phía Nhan Ngạo Hành!

Cơ thể tiếp xúc dường như trong nháy mắt cứng đờ, ta đã vòng chặt quanh hắn, vùi đầu vào trước ngực hắn, khẽ nỉ non nói: “Ca ca, ca ca, ngươimang Tử Nhi trở về có được hay không?”

“Tử Nhi, nàng…” Một giọng nói khàn khàn truyền đến từ đằng sau.

Ta quay đầu, cười buồn bã, nói với Ám: “Ám ca ca, trước sau muội chỉ có thể xem huynh là ca ca, sở dĩ trước đây bằng lòng gả làm vợ huynh, cũng là để làm vui lòng cậu. Bây giờ, cậu đã quy tiên, huynh và muội cũngkhông có chính thức thành hôn, không bằng chấm dứt ở đây thì tốt hơn.Còn nữa, Tử Nhi có một lời, không biết có nên nói hay không?”

Sắc mặt Ám tuy là khó coi, nhưng vẫn gật đầu với ta.

“Trước đây là bởi vì cậu, nên huynh mới thành thiếu chủ của U Minh ÁmPhủ này, nhưng từ nay về sau, có lẽ U Minh Ám Phủ cũng biến mất theocậu. Từ trước đến nay huynh đều hào hiệp, vả lại vốn cũng không phải là người nhà họ Minh, tại sao không buông tất cả ở đây, bước chân vàogiang hồ, bắt đầu một phen sự nghiệp của mình?” Ta chậm rãi nói.

Ánh mắt hắn chợt lóe lên, nháy mắt liền tối sầm đi.

Kinh ngạc nhìn ta một lát, hắn khẽ lắc đầu, đột nhiên đưa tay cởi hỉphục đỏ thẫm trên người ra, mỉm cười với ta, rồi xoay người, bay vút đi.

Bóng lưng kia biến mất rất nhanh, rất nhanh!

Ta nhìn bóng lưng kia, khẽ than một tiếng, lại tựa đầu vào trong lồngngực kia lần nữa, ôn nhu nói: “Ca ca, Tử Nhi mệt mỏi, chúng ta đi thôi!”

Ta sinh bệnh nặng một hồi, đang mơ mơ màng màng, trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê mà được đưa đi kinh thành.

Ta nằm trên giường ước chừng hơn mười ngày, mới khôi phục trở lại.

Thanh vừa ra khỏi U Minh Ám Phủ là lên đường đi Đại Lý, cho nên, chiếu cố ta chính là ngự y mà Huyên mang theo từ trong cung ra.

Thật ra, sở dĩ phục hồi chậm như vậy có liên quan với việc ta ra vẻ tađây, bất hợp tác với mấy vị đại phu: bắt mạch cho ta, ta không chịu,muốn ta uống thuốc, ta cũng không chịu, cuối cùng, ca ca đành phải liên tục cho ta ăn hạt sen mang về từ U Minh Ám Phủ.

Nhiều linh dược như vậy, đã trở thành giống như đậu đường, ta ít nhất đã ăn hơn ba bình.

Chúng ta cũng ngầm hiểu nên chưa bao giờ đề cập đến chuyện xảy ra ngày đó ở U Minh Ám Phủ.

Hắn rất bận, rất bận, ta phải rất khó khăn mới gặp hắn một lần, sau khi gặp, nói tối đa vài câu các kiểu thân thể có khỏe hay không.

Nhưng mà, hắn rất sủng ta, cái gì cũng đều tùy ta, cái gì tốt nhất cũng đều cho ta.

Hạ nhân trong vương phủ đều biết, ta nói hay Vương gia nói đều có hiệu lực như nhau.

Đúng rồi, hắn đã kế thừa vương vị lưu lại của ngoại công hắn – Bắc Tĩnh Dực vương.

Sau này ta mới biết được, hóa ra sau khi học nghệ từ chỗ hai vị sư phụhắn trở về, Hoàng hậu nương nương, cũng chính là tỷ tỷ của mẫu thân hắn, đã phái người đến nói tất cả mọi thứ cho hắn.

Cũng là bắt đầu từ thời điểm đó, thực ra hắn cũng đã có một thân phậnkhác, chỉ là tuyên bố với bên ngoài là con nuôi Hoàng thượng mà thôi.Hắn sớm đã lén bắt đầu tiếp quản mọi thứ của vương phủ Bắc Tĩnh Dựcvương rồi.

Một ngày lại một ngày trôi qua, ta lặng lặng lẽ lẽ, thoải mái sinh hoạt ở nơi này, so với Vô Địch sơn trang còn lớn hơn gấp mười lần

Người võ lâm minh chủ oai phong giang hồ kia, nhanh chóng biến đổi, với vị trí Vương gia thiên tuế, bắt đầu quang minh chính đại san sẻ âu logiúp Hoàng thượng, tận lực vì xã tắc.

Ngày đó, lúc ta đi vào phòng khách, đúng hắn vào triều trở về, đang xem một số công văn mang về.

Triều phục gấm trắng thêu hoa văn crồng, phát quang màu vàng, cho dù tùy tiện ngồi ở chỗ kia như thế, cũng có một loại khí chất không nộ mà uy.

Ta vịn vào cánh cửa, hơi có chút xuất thần, trong trí nhớ, cái người nói năng thận trọng ở Vô Địch sơn trang là hắn, cái người xuất thần thanh nhã trong Thủy các là hắn, cái người phóng khoáng không chịu gò bótrong tuyệt cốc là hắn, dường như mỗi một người đều là hắn, lại hìnhnhư mỗi một người cũng không phải là hắn!

Im lặng nhìn hắn, chẳng qua chỉ là cách vài bước đường, vì sao đối diện cùng người kia, khoảng cách gần như vậy, lại là xa đến thế!

“Nàng đã đến rồi?” Hắn nhanh chóng đã phát hiện ta, đặt công văn trong tay xuống, đi về phía ta.

“Hai ngày này đầu còn nhức không? Có muốn ăn cái gì không?” Hắn ôn nhu dìu ta ngồi xuống, quan tâm thân thiết hỏi thăm.

“Ta tất cả đều tốt, ca ca huynh không cần lo lắng.” Ta vừa cười vừa nói.

“Hôm nay Thanh hẳn là sẽ về rồi, ngày mai mời hắn qua đây xem nàng thật kỹ!” Hắn đưa tay lau mồ hôi lưu lại trên trán ta.

“Ừ, được rồi, cháu trai của mẹ Nguyệt đã mang vài quả bí ngô thật lớn từ quê lên, ta đã đặc biệt làm một chút điểm tâm nhỏ, tối nay, huynh cóthời gian cùng ta dùng bữa cùng nhau không?” Ta tràn đầy kỳ vọng mởmiệng hỏi.

“Vậy, ngày mai được không? Tối nay ca ca cùng Huyên có hẹn rồi, có một số việc phải nói với hắn.”

“Không được không được! Không phải hôm nay thì đã chẳng còn ý nghĩa!” Ta kéo ống tay áo hắn, nũng nịu nói.

“Vậy được rồi, ta sai người nói một tiếng với Huyên đi!” Hắn sủng nịnh mà vỗ lên mái tóc ta, bất đắc dĩ đành phải gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.