Đau!
Xương cốt toàn thân ta dường như đều rã rời. Cuối cùng trí nhớ ta dừng lại ở trong cặp mắt còn dịu dàng và sáng hơn so với ánh trăng, và cảkhóe môi thản nhiên mỉm cười kia nữa.
Dường như vào một lúc nào đó hắn đã điểm huyệt ngủ của ta, có lẽ là sợ ta thanh tỉnh mà phải chịu đựng đau đớn!
Trăng đã biến mất rồi, xung quanh được bao phủ một lớp sương mù mờ ảo,vài tia nắng ban mai chiếu xuống, xem ra, trời đã bắt đầu sáng lên rồi!
Vật lộn đứng lên, ta phát hiện trên người ngoài một số vết trầy da ở bên ngoài thì không hề có một tổn thương nghiêm trọng nào.
Hắn đâu?
Hắn ở nơi nào?!
Sương mù thật dày, ta chỉ có thể dò lần đi về phía trước.
Nơi này chỉ những bụi cây rậm rạp cùng cỏ dại sinh trưởng được, nhữngdây leo rối rắm, cây cối quái lạ, trong sương mù lại càng có vẻ quỷ dị.
Bỗng nhiên dưới chân bị trượt, tựa hồ có vật gì đó hơi ngáng lại, cả người ta mất thăng bằng mà ngã xuống đất.
Ta chật vật ngẩng đầu, hô hấp trong nháy mắt ngưng lại!
Hắn!
Ta lảo đảo chạy vội đến!
Hắn, vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi này, rõ ràng có vài chỗ vết thương, xem ra nghiêm trọng nhất chính là vết thương ở trán và ở tay phải.
Dường như là khi rơi xuống đất hắn bị đập vào tảng đá, vết thương ở trên trán to chừng cái bát lớn, máu đỏ tươi đã ngưng kết thành một mảng lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-sau-tham/3166580/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.