Chương trước
Chương sau
Gần như ngay trong nháy mắt, Đường Mạch lập tức liên tưởng ra một cái tên. Nhưng hắn không nói ra, vì hắn vẫn nhớ rõ cô bé kia từng cố ý gỡ một phần gạch men trên mặt xuống, khinh bỉ nhìn hắn: đừng tưởng rằng bất kỳ ai dùng diêm cũng đều là cô bé bán diêm.
Nhưng một tiếng cười lại vang lên sau lưng hắn, Bạch Nhược Dao xoa cằm: “Cô bé bán diêm, cô bé. . . . . .Ê Đường Đường, cậu có cảm thấy quen quen không.”
Trong phó bản hiện thực ở Bắc Đại, Đường Mạch và Bạch Nhược Dao đã từng là đối thủ, BOSS phó bản đó là Mosaic.
Bạch Nhược Dao cố ý bày ra bộ dạng không nhớ rõ, nhưng khi anh ta nhìn thấy vẻ do dự của Đường Mạch, hai mắt liền chậm rãi nheo lại: “Có vấn đề gì sao?”
Phó Văn Đoạt cũng tiến tới: “Que diêm kia của cậu?”
Đường Mạch lật tay lấy ra một que diêm khổng lồ.
Que diêm này rộng cỡ thắt lưng người lớn, chiều cao cũng bằng một nửa cơ thể người. Trong tay Đường Mạch nhìn đã không hợp rồi, nếu nó nằm trong tay một cô bé thì không biết sẽ hài đến mức nào.
Đường Mạch trầm mặc một lúc rồi nói: “Có thể chắc chắn tám phần nó chính là cô bé bán diêm. Nhưng bây giờ chúng ta cũng không biết nó đang ở đâu.”
Đúng lúc này, một tiếng kêu chói tai vang lên: “Ta biết ta biết!”
Mọi người đồng loạt xoay người, nhìn về phía bảy chú lùn đang bị trói trên cây.
Mỗi chú lùn đều rướn cao cái cổ của mình, từng người từng người hét to: “Ngươi đưa bí ngô cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết nàng đang ở đâu.”
“Không, ngươi cho ta, ta sẽ nói cho ngươi tất tần tật mọi thứ về cả gia phả nhà cô bé bán diêm luôn!”
“Không chỉ mỗi chuyện của nhà bọn họ, ta còn biết chuyện nhà của Cinderella. Trước kia Cinderella và Công chúa Bạch Tuyết là bạn tốt, thường xuyên đến đây chơi, bọn ta biết rất nhiều bí mật nhỏ của nàng. Đưa bí ngô cho ta, ta sẽ nói cho ngươi hết!”
“Ta nói trước!”
“Ta nói trước!”
Bảy chú lùn vội vàng đến mức không ngừng uốn éo vặn vẹo cơ thể, nếu không phải sợi dây thừng trói bọn chúng là đạo cụ vô cùng bền chắc, có khi bọn chúng đã sớm giãy ra được mà trốn đi rồi. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn nhau, Phó Văn Đoạt chậm rãi nâng quả bí ngô nhỏ kia lên, bình tĩnh nói: “Vậy. . . . . .Vẫn là câu hỏi có thưởng, cô bé bán diêm đang ở đâu?”
“Nàng ở trên tòa tháp cao nhất!!!”
-oOo-
Quảng Châu, khu Hải Châu.
Mặt trời dần lặn về phía tây, ánh hào quang tỏa khắp mặt đất. Cứ như một tia sáng phá vỡ bầu trời tăm tối, tòa tháp ánh lên những vệt sáng lấp lánh như sao chổi. Bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên, đâu đó trên tháp Quảng Châu, một bóng hồng to lớn vung nắm tay đấm nát hai bức tường thủy tinh.
Vụn thủy tinh rơi lả tả bắn đầy đất. Bà ngoại Sói tiếp đất với một cú nổ, hai chân ghìm xuống tạo thành hai cái hố to đùng. (EbookTruyen.Net)
Xung quanh bà ta là xác của một vài người chơi, có cả những người bị thương ngã xuống mặt đất, không thể nhúc nhích. Vẫn còn một số người có thể đứng thẳng, nhưng tình huống của bọn họ cũng chẳng khá hơn là bao.
Sắc mặt của Nguyễn Vọng Thư vốn đã xanh xao, giờ đây trông còn trắng bệch như tờ giấy. Cậu ta thở hồng hộc đặt hai tay trên mặt đất, hoàn toàn không thể tin rằng lại có một quái vật Hắc tháp mạnh đến thế, có thể tùy ý chạy nhảy hàng trăm mét trên không, khiến dị năng của cậu ta rất khó phát huy tác dụng.
Tình trạng của Luyện Dư Tranh, Jacks và Đường Xảo cũng không khả quan mấy.
Bọn họ hợp sức với các người chơi cao cấp ở Quảng Đông cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Bà ngoại Sói, hoàn toàn không thể đánh bại bà ta. Bà ngoại Sói có một gương mặt thô kệch cùng thân hình vạm vỡ, thế nhưng mọi hành động của bà ta đều vô cùng nhanh nhẹn. Mỗi khi đám người Luyện Dư Tranh lơ là, bà ta sẽ đánh lén một người chơi yếu nhất, khiến mấy người chết liên tục trong một ngày, cũng không ít người bị thương nặng, mất khả năng chiến đấu.
Bà ngoại Sói ngẩng đầu lộ ra hàm răng sắc nhọn, nở một nụ cười giả dối xảo quyệt.
Gương mặt Nguyễn Vọng Thư trở nên lạnh lẽo âm u, cậu ta vừa thở vừa nói: “Bọn ta đã thành công chiếm đóng tòa tháp này, vì sao ngươi vẫn còn tấn công.”
Đúng vậy, bây giờ đang là ngày thứ bảy kể từ khi trò chơi công tháp tầng bảy bắt đầu. Vào buổi sáng một ngày trước, Thiên Tuyển và Attack đã hợp tác cùng đến Quảng Châu, đi đến tòa tháp.
Lạc Phong Thành đã dẫn thành viên của tổ chức đi chiếm đóng tòa tháp ở Thượng Hải từ mấy hôm trước, tòa tháp đó được Thợ Giày Sắt bảo vệ, không phải là một trong những tòa tháp chứa kho báu. Đúng lúc đó, Nguyễn Vọng Thư mang theo manh mối là tòa Hắc tháp ở Quảng Châu đến đây, Lạc Phong Thành liền dẫn đầu các thành viên trung tâm của Attack, vào Quảng Châu hỗ trợ.
Khi bọn họ tới nơi, các người chơi Quảng Châu đã sắp không chống đỡ được đòn tấn công của Bà ngoại Sói.
Trong các người chơi Quảng Châu cũng có người đã thông quan tầng bốn, Bà ngoại Sói mở ra một phó bản. Nhưng tiếc rằng không ai có thể thông quan phó bản đó. Sau khi hội Nguyễn Vọng Thư đến liền hợp tác với nhóm của Lạc Phong Thành, thành công thông quan phó bản, thuận lợi chiếm đóng tòa tháp thứ năm. Nhưng khi Hắc tháp thông báo toàn cầu, tuyên bố cả năm tòa tháp đều đã bị công phá, người chơi Quảng Châu còn chưa kịp cao hứng thì Bà ngoại Sói đã cười với tông giọng khàn đặc của mình: “Xong hết rồi, cho nên. . . . . .Bây giờ ta đã có thể ăn các ngươi!”
Dị biến nổi lên, Bà ngoại Sói bỗng nhiên bắt đầu tấn công các người chơi.
Trận chiến này đánh một ngày một đêm, Bà ngoại Sói bị thương không nhẹ, tổn thất của người chơi cũng vô cùng nghiêm trọng.
Giá trị vũ lực của Lạc Phong Thành rất kém, các thành viên của Attack vẫn luôn bảo vệ hắn, hắn lên tiếng thay các người chơi hỏi ra vấn đề kia: “Vì sao?”
Bà ngoại Sói có vẻ cũng thấm mệt, tiện thể nghỉ ngơi một chút dưỡng thương. Bà ta nâng móng vuốt sắc bén lên, ngoáy tai một cách lười biếng. Tay còn lại thì lau sạch sẽ máu trên đùi mình, đó là vết thương do Luyện Dư Tranh chém, cũng là vết thương nặng nhất của bà ta, cẳng chân đó gần như đã đứt lìa.
“Vì sao?” Bà ta cúi đầu cười một tiếng, “Ha ha ha, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi không biết sao.”
Một người chơi Quảng Châu giận dữ hét: “Vậy bây giờ vẫn chưa đủ sao! Bọn ta cũng không muốn gây chuyện với con gái và cháu của ngươi, là bọn họ tấn công trước, bọn ta mới đáp trả.”
Đôi đồng tử thú xanh biếc liếc về phía người chơi vừa nói chuyện, sắc mặt người đó trắng bệch ngay lập tức, không hé răng thêm câu nào.
Bà ngoại Sói há to cái mõm sói của mình: “Há, thế nên đó chỉ là cái cớ thôi.”
Nguyễn Vọng Thư cắn chặt răng, nhịn xuống vị gỉ sắt trào lên trong cổ họng: “Vậy lý do thật sự là gì.”
“Lý do thật sự. . . . . .Là ta muốn ăn các ngươi đó a ha ha ha!”
Vừa dứt lời, Bà ngoại Sói lại xông tới. Động tác của bà ta cực nhanh, làn da cũng cứng như sắt. Bà ta có thể vững vàng hứng trọn đòn tấn công của các ngươi chơi, nhưng bọn họ lại không thể chịu nổi một vuốt của bà ta. Bà ta giống như một máy xay thịt điên rồ, đi đến đâu thì người chơi bị thương đến đó.
Jacks tức giận gầm lên một tiếng, hai tay chống đất nhấc lên một khối đá to, ném về phía Bà ngoại Sói.
Bà ngoại Sói căn bản không hề né tránh, bà ta nghênh diện đón lấy khối đá, một quyền đấm nát nó. Jacks cả kinh, Bà ngoại Sói nhân cơ hội lao về phía Lạc Phong Thành: “Thịt của kẻ thông minh là loại thơm nhất, trông ngươi có vẻ ăn rất ngon!”
Lạc Phong Thành phản ứng cực nhanh, tuy rằng hắn cũng hoảng sợ nhưng lại không hề xoay người chạy trốn—- hắn biết lấy thực lực của mình thì cho dù chạy cũng không thoát khỏi tay Bà ngoại Sói. Chỉ thấy hắn lấy ra một thanh chocolate từ trong túi, ném ra xa. Bà ngoại Sói nhìn thấy thanh chocolate đó thì nhất thời biến sắc, thân thể không thể khống chế mà đột nhiên quay lại, chạy về hướng nó.
Cứ như trò chơi nhặt gậy giữa chủ và chó, bà ta vội vàng cắn thanh chocolate, sau khi ăn xong, hai mắt Bà ngoại Sói đỏ ngầu, xoay người giận dữ hét: “Tên nhân loại kia, ngươi mà cũng dám đùa với ta, khiến ta mất mặt! Ta nhất định phải ăn ngươi!”
Đây chính là lý do Lạc Phong Thành không sử dụng thanh chocolate đó.
Bấy giờ, Bà ngoại Sói nhắm thẳng vào Lạc Phong Thành, tấn công một cách điên cuồng. Người chơi của tổ chức Attack có bảo vệ thế nào cũng không phải đối thủ của bà ta. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, khi móng vuốt của Bà ngoại Sói sắp xé Lạc Phong Thành toác thành hai nửa, một dây roi da màu đỏ bay vụt tới, quấn chặt eo hắn.
“Ta thích ngươi như vậy, ngươi thích ta một chút thì sẽ chết sao!”
Lạc Phong Thành sửng sốt, cả cơ thể bị roi da kéo giật về sau, vừa kịp tránh thoát đòn tấn công của Bà ngoại Sói.
Hắn vừa quay đầu liền nói: “San San?”
Sau đó, từ hai bên trái phải, ba thân ảnh lập tức nhảy ra. Còn một người vẫn đứng tại chỗ, Lạc Phong Thành vừa thấy đối phương liền nhíu mày: “Bạch Nhược Dao.”
Trần San San nói: “Thầy ơi, bây giờ anh ta có thể coi là đồng đội.”
Lạc Phong Thành nói trúng tim đen: “Vậy vì sao hắn không tới hỗ trợ đánh Bà ngoại Sói, Đường Mạch và Phó thiếu tá đều xông lên rồi.” Dừng một chút, hắn nhìn người đàn ông cao lớn đang tấn công con sói cái, “Kia là người chơi nước Nga, Andre?”
Cô bé gật đầu.
Phó Văn Thanh cũng hỏi với vẻ kỳ quái: “Sao anh không lên?”
Bạch Nhược Dao cười hì hì: “Có đám Đường Đường xử lý là đủ rồi, anh ở đây cùng mấy đứa cũng vui.”
Phó Văn Thanh: “. . . . . .” Lười thì nói luôn đi!
Sự thật chứng minh, Bạch Nhược Dao cũng chỉ nói ngoài miệng cho có. Đường Mạch, Phó Văn Đoạt và Andre gia nhập, thực lực của phe người chơi tăng lên không ít, Bà ngoại Sói cũng dần mất đi ưu thế, rơi vào hạ phong. Nhưng hai bên vẫn không thể phân thắng bại.
Đường Mạch lật tay lấy ra một cái phi tiêu nhưng không bắn về phía Bà ngoại Sói, mà ngược lại, hắn bắn về phía thanh niên mặt búp bê vẫn đang đứng im xem chuyện vui.
“Còn đứng đó nữa tôi sẽ giết anh.”
Bạch Nhược Dao bắt được phi tiêu, uất ức nói: “Đường Đường hung dữ quá đi.” Ngoài miệng nói vậy nhưng anh ta vẫn lập tức xông tới.
Các người chơi cực manh của Trung Quốc đều ở đây, cùng nhau tấn công Bà ngoại Sói. Cho dù bà ta là BOSS vô cùng mạnh ở thế giới Hắc tháp thì cũng không thể chịu đòn được mãi khi các người chơi đã hợp sức. Cái váy hồng nhạt của bà ta bị rách một lỗ to, lộ ra quần lót trắng. Mọi người trông chỉ thấy cay mắt, vậy mà Bà ngoại Sói cũng che cơ thể mình, xấu hổ nói: “Đám lưu manh!”
Dứt lời liền quăng một cái tát đến người đứng gần mình nhất là Đường Mạch.
Đường Mạch theo bản năng mở ra cây dù nhỏ để chặn đòn, bị đập văng về phía sau khiến hổ khẩu hắn đau kinh khủng. Phó Văn Đoạt nắm lấy cánh tay hắn, kéo trở về.
(*) hổ khẩu là khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Váy bị phá hỏng, Bà ngoại Sói băng bó cơ thể, vừa thẹn vừa giận.
Cảnh tượng này trông ngứa mắt cực kỳ, một con sói xấu xí hung ác như vậy lại dùng ánh mắt xấu hổ nhìn bọn họ, ai cũng không chịu nổi. Phó Văn Đoạt mặt không đổi sắc bịt mắt Đường Mạch lại, tay kia nâng lên, chóp đen sắc bén chỉ thẳng tới Bà ngoại Sói.
“Mosaic đâu rồi.”
Ánh mắt Bà ngoại Sói lóe lên: “Sao ta biết được. Tiểu súc sinh đó lúc nào cũng chạy nhảy chơi bời khắp nơi, ai biết nó trốn học chạy đi đâu chứ.”
Lạc Phong Thành chú ý: “Mosaic?”
Trần San San gật đầu: “Đúng ạ, việc năm tòa tháp đều được công phá nhưng con người vẫn chưa thông quan tầng thứ bảy là do cô bé bán diêm. . . . . .Cũng chính là Mosaic. Thầy, các chú lùn nói cho bọn em biết cô bé bán diêm đang ở trên tòa tháp cao nhất. Ban đầu bọn em nghĩ đến ‘tòa Hắc tháp cao nhất’, sau nghĩ lại mới biết bọn chúng nói đến tháp Quảng Châu.”
Trần San San chỉ kể những tin tức mấu chốt, không giải thích các chú lùn là ai, tại sao bọn họ lại biết manh mối về “Cô bé bán diêm”. Nhưng Lạc Phong Thành cũng không hỏi, nói thẳng: “Tháp Quảng Châu là tòa tháp cao nhất Trung Quốc với chiều cao 600m, là tòa tháp cao thứ hai thế giới, gần bằng tháp Tokyo. Hơn nữa Quảng Châu lại là một trong năm tòa tháp chứa kho báu, nơi có khả năng là ‘tòa tháp cao nhất’ chính là nó.” Dừng một chút, hắn nói: “Tuy tôi không biết Mosaic là ai, nhưng ở đây cũng từng xuất hiện một cô bé cầm que diêm lớn.”
Hai mắt Trần San San sáng ngời: “Cô bé đó đi đâu rồi ạ?”
Lạc Phong Thành: “Không biết. Sáu ngày trước nó xuất hiện trên tháp Quảng Châu, phóng hỏa thiêu cháy tòa tháp, gây xung đột với các người chơi. Nó bị người chơi Quảng Châu đánh bại, sau đó quay về. . . . . .” Hắn nghiền ngẫm tìm từ một chút, tiếp tục nói: “Quay về gọi mẹ ra hỗ trợ. Mẹ của nó cũng bị người chơi đánh bại, cuối cùng mọi việc trở thành Bà ngoại Sói đến giúp hai mẹ con nó báo thù.”
Trần San San ngẩng đầu, nói to: “Anh Đường Mạch, cô bé bán diêm đúng là ở Quảng Châu!”
Đường Mạch vừa chặn đòn của Bà ngoại Sói vừa hỏi: “Ở chỗ nào!”
Đại não Trần San San nhanh chóng vận chuyển, bỗng nhiên cô bé ngước lên nhìn đỉnh tháp Quảng Châu: “Anh Đường Mạch, em nhớ anh từng nói cô bé bán diêm rất thích phóng hỏa. Nó chắc chắn còn ở đây, cho nên nơi nào có lửa, nơi đó chắc chắn có nó. Vậy thì. . . . . .” Trần San San giơ tay chỉ vào không trung, “Ở đó!”
Đường Mạch nhìn theo hướng ngón tay Trần San San chỉ, trên tầng cao nhất của tòa tháp Quảng Châu cao 600m, một ngọn lửa đỏ đang điên cuồng thiêu cháy mọi thứ.
Đường Mạch cắn chặt răng, vội vàng quay đầu nói với Phó Văn Đoạt: “Tôi lên kia tìm nó!”
Động tác của Phó Văn Đoạt khựng lại một chút, Bà ngoại Sói vung nắm đấm về phía anh, bị anh dùng hai tay chặn lại.
Ngay một giây khi tầm mắt giao nhau, không cần ngôn ngữ, một loại tín nhiệm không lời khiến Phó Văn Đoạt hơi cong môi, gật đầu. Thấy thế, Đường Mạch không chút do dự chạy thẳng về phía tòa tháp.
Bà ngoại Sói đang đối phó với các người chơi Quảng Châu, thấy Đường Mạch chạy đi liền cười lạnh một tiếng khinh bỉ, lao thẳng đến chỗ hắn để tấn công.
Phó Văn Đoạt quay đầu: “Đưa cái roi kia đây!”
Trần San San lập tức ném roi da cho Phó Văn Đoạt, cổ tay anh vừa động, roi da đã nhanh nhẹn trói chặt cánh tay Bà ngoại Sói. Bà ta kinh ngạc “ô” một tiếng, chỉ nghe một giọng nói trầm trầm vang lên trong gió: “Ta thích ngươi như vậy, ngươi thích ta một chút thì sẽ chết sao.”
Lúc này, Đường Mạch đã cách xa Bà ngoại Sói hai mươi mét. Bà ta muốn tấn công hắn nhưng roi da trên tay lại mạnh mẽ kéo bà ta về hướng Phó Văn Đoạt.
Bà ngoại Sói dùng sức vẫn không thể thoát khỏi dây roi, bà ta nhận ra: “Đạo cụ luật nhân quả chết tiệt?”
Mắt thấy Đường Mạch sắp chạy tới tháp Quảng Châu, một giọng nữ êm ái như chuông bạc vang lên: “Nói mau, ‘ngươi là người tốt’!”
Tròng mắt Đường Mạch co rụt, hắn ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng đã xuất hiện bên cạnh tháp Quảng Châu từ lúc nào. Nàng cũng không có ý tiến lên hỗ trợ, chỉ nói to câu vừa rồi. Thấy Đường Mạch nhìn mình, nàng liền cười tủm tỉm: “Ta không hề trợ giúp nha, chỉ nói đúng một câu thôi, có vấn đề gì không?”
Bên cạnh Công chúa Bạch Tuyết, Đoàn trưởng Gánh xiếc hạ mũ dạ xuống, cười cười cúi người với Đường Mạch như một lời chào của quý ông. Vương hậu Hồng Đào vắt vẻo trên cành cây, khinh thường hừ một tiếng. Ông già Noel ngồi trong xe trượt tuyết, ông ta thấy nhiều người chơi như thế liền hưng phấn liếm răng nanh, tưởng tượng nếu mình không thể ăn hết bọn họ thì thật đáng tiếc.
Còn có Thợ Giày Sắt, Peter Pan, Vương Tiểu Điềm, mèo đen nhỏ Schrödinger. . . . . .
Rất nhiều quái vật Hắc tháp không biết đã tới Quảng Châu từ khi nào, bọn họ cũng không nhúng tay vào việc chiến đấu của Bà ngoại Sói và các người chơi, chỉ đứng ở một bên xem đến hăng say.
Bà ngoại Sói la lớn: “Ngươi là người tốt!”
Roi da lập tức buông ra, Bà ngoại Sói nở một nụ cười khàn khàn, tiếp tục phi về hướng Đường Mạch.
Nhưng Andre đã gầm lên một tiếng, chắn trước mặt bà ta, không để bà ta đi. Song đao màu bạc cũng bất ngờ hiện lên trước mặt khiến bà ta không thể không dừng lại động tác. Dao con bướm bay trở lại tay Bạch Nhược Dao, lúc này Phó Văn Đoạt cũng đã vọt tới. Còn có Luyện Dư Tranh, Jacks. . . . . .Cùng với số người chơi nhiều không đếm được ở Quảng Châu.
Bà ngoại Sói nhìn thấy Đường Mạch đã vào bên trong tháp, bà ta nhăn nhó mặt mày, bất đắc dĩ thở dài: “Cứ đi đi, ta sẽ ăn hết các bạn của ngươi, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu ha ha ha.”
Trên tòa tháp cao 600m, thang máy đương nhiên đã hỏng, Đường Mạch tìm thấy thang bộ, vội vàng chạy lên.

Tốc độ của hắn cực nhanh, hai giây chạy qua một tầng.
Dưới tháp Quảng Châu, các người chơi đang điên cuồng ngăn cản Bà ngoại Sói. Trên tháp Quảng Châu, một bóng người vèo vèo chạy qua các tầng lầu, chỉ mất một phút đã lên tới tầng 107.
Còn chưa tới đỉnh tháp, một cỗ sóng nhiệt đã đập thẳng tới.
Lửa lớn bao trùm cả tầng 107, ánh mắt Đường Mạch lóe lên, há miệng ra, gió lốc dữ dội liền phun ra từ miệng hắn.
Dị năng Nuốt khí vạn dặm như hổ!
Gió lạnh nháy mắt thổi tắt gần nửa ngọn lửa đang nuốt trọn nơi này, tạo thành một con đường đủ cho người đi. Không thể lãng phí thời gian, Đường Mạch nhanh chóng vọt vào đám cháy, tìm cô bé đang trốn giữa màn lửa.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra từng ngóc ngách, rõ ràng đây không phải một nơi dễ trốn như vậy, do bị lửa thiêu nên nó trở nên lộn xộn kinh khủng, rất khó tìm người. Ngay khi tầm mắt thấy được bóng người nhỏ bé mặc váy đỏ thấp thoáng sau ngọn lửa, Đường Mạch nâng tay triệu ra một loạt kim thép.
Tiếng gió nhẹ nhàng vang lên, mười cây kim đồng loạt bay vèo qua trước mặt Mosaic, khiến nó sợ tới mức nhảy dựng lên. Khi quay đầu lại và thấy thanh niên đang chạy tới chỗ mình kia, cô bé buộc tóc hai bên há hốc mồm. Gương mặt nó bị lớp gạch men bao phủ nhưng vẫn không thể che giấu cái biểu tình kinh hãi đó.
“A a a a bắt cóc, ta không muốn trở về đọc sách nữa, đừng bắt ta!”
Thực lực Mosaic không mạnh nhưng tốc độ lại rất nhanh, nó nhanh như chớp vọt vào đống lửa. Nó có thể xuyên qua biển lửa còn Đường Mạch thì không. Nhưng cũng không còn thời gian sử dụng dị năng, Đường Mạch cắn răng thọc tay xuống đất, cạy lên một tấm bàn sắt, che trên người rồi lao vào ngọn lửa.
Mosaic gấp đến mức muốn nhảy lầu luôn cho xong, nó đập vỡ kính thủy tinh, dứt khoát nhảy xuống. Đúng lúc đó, một bàn tay nắm chặt lấy một bên bím tóc của nó.
Mosaic: “. . . . . .”
Đường Mạch: “. . . . . .”
Cô bé nhỏ khóc lóc nói: “Đường Mạch chết tiệt, ta còn chưa lớn mà, ngươi sẽ biến ta thành đứa hói mất! Hu hu hu hu, ngươi lại bắt nạt ta!”
Sau một lúc lâu trầm mặc, Đường Mạch dùng sức nắm tóc cô bé kéo lên. Bàn chuyện với con nhóc này ở giữa đám cháy có vẻ không được hay cho lắm, Đường Mạch xách cổ Mosaic, mang theo nó lao ra khỏi đám lửa, đi xuống tầng 100 chưa bị lửa lớn thiêu rụi.
Mosaic uất ức cực kỳ, mái tóc nó bị Đường Mạch kéo lệch hết cả rồi, sợi tóc rối bù lộn xộn thả trên vai. Da đầu của nó cũng âm ỉ đau, suýt chút nữa đã đau chết ngay trên tháp Quảng Châu.
Đáng ghét, nhất định phải bắt nạt lại!
Nhưng bây giờ Đường Mạch đã không phải tên gà mờ trước đây nó gặp trong trò chơi Hắc tháp, cổ tay hắn vừa động đã lấy ra một khẩu súng lục màu bạc. Kể cả đứng trên độ cao hơn 400m so với mặt đất, Đường Mạch vẫn nghe được những tiếng đánh nhau bên dưới, Bà ngoại Sói đang không ngừng quăng các người chơi xuống đất, phát ra đủ tiếng rầm rầm.
Không chỉ vậy, hắn nhìn qua cửa sổ, thấy mặt trời đã sắp khuất hẳn.
Theo tốc độ của mặt trời, cả thành phố Quảng Châu, từ nơi có thể quan sát, một tòa nhà đã bắt đầu sụp đổ. Dưới ánh hoàng hôn, tận thế đang dần đến gần, bây giờ là 18 giờ ngày thứ bảy, cũng là thời hạn cuối cùng của cái chết.
Thời gian Hắc tháp cho con người đã không còn nhiều.
Nòng súng tối đen đặt trên trán cô bé, Đường Mạch nhanh chóng nói: “Rốt cuộc phải làm sao mới thông quan được tầng thứ bảy của Hắc tháp.”
Mosaic sửng sốt một lúc lâu.
Đường Mạch lặp lại lần nữa.
Mosaic: “Ta đâu phải Người bảo vệ, Người bảo vệ là bà ngoại ta!” Ý là, ngươi hỏi ta làm gì!
Đường Mạch nói thẳng cái manh mối kia ra: “Cô bé bán diêm.”
Mosaic khựng một chút, hừ một tiếng: “Ta đâu phải cô bé bán diêm. Nói với ngươi từ trước rồi còn gì, đừng tưởng rằng ai thích diêm cũng là cô bé bán diêm, ngươi ngây thơ quá đấy, ta khinh bỉ ng. . . . . .Á. . . . . .”
Họng súng lạnh băng dí trên trán, Mosaic im lặng thật lâu, khi Đường Mạch gạt chốt bảo vệ chuẩn bị bóp cò, nó mới tức giận nói: “Ta đã sớm đưa kho báu cho người rồi, cái đám nhân loại có lòng tham không đáy này, rốt cuộc còn muốn ta làm gì nữa! Phiền chết đi được, ta nhất định phải bảo bà ngoại giết ngươi, nhất định sẽ giết ngươi!”
Đường Mạch cả kinh: “Đã đưa kho báu rồi? Là gì!”
Mosaic không thèm nói.
Đường Mạch suy tư một lúc, nói với nó: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ đưa ngươi cho mama và bà ngoại của ngươi, bọn họ chắc chắn rất muốn tìm được ngươi, bắt ngươi đi đọc sách.”
Mosaic cắt lời: “Là Que diêm thần kỳ của ta đó đồ khốn nạn!”
Đường Mạch nháy mắt tìm được ba que diêm thần kỳ kia từ trong trí nhớ. Nhưng hắn kinh ngạc nói: “Ba que diêm đó chỉ mỗi ta có, trong phó bản hiện thực ở Bắc Đại, chỉ một mình ta có thể thông quan. Nếu ta không tìm được ngươi, hoặc nếu ta chết sớm một chút, chẳng lẽ cả tầng cuối cùng đều không thể thông đóng?”
Mosaic nâng tay đặt lên lớp gạch men trên mặt mình.
Ngón tay nó như cục tẩy, nhẹ nhàng lau đi lớp gạch men nhạt nhòa kia, lộ ra một đôi mắt vô hồn. Dần dần, trong đôi mắt này ánh lên vẻ giảo hoạt. Lửa lớn đã thiêu đến tầng 100, nổ một tiếng ở ngay thang bộ, Mosaic ngẩng đầu nhìn Đường Mạch, thản nhiên cười khúc khích: “. . . . . .Đến lúc chết của đám nhân loại rồi. Vận khí cũng là một loại thực lực, vận khí của nhân loại quá kém.”
Đường Mạch gần như nín thở. Hắn lấy ra ba que diêm màu vàng gần như bị lãng quên, nói: “Dùng thế nào.”
Mosaic: “Châm nó lên, mỗi que diêm đều có thể trả lời câu hỏi một lần, hoặc là cho ngươi nhìn thấy một ảo cảnh.” Nói xong, cô bé bất mãn lầm bầm: “Rõ ràng chỉ có thể cho một que thôi, đều do cái tên trứng thối nhà ngươi lừa ta, khiến ta sợ nên cho thêm hai que.”
Đường Mạch nhét tay vào túi, sau đó một tay dí súng vào trán Mosaic như cũ, tay kia cầm một que diêm, quẹt nó vào tường.
Pa!
Ngọn lửa cháy lên ngay lập tức.
Giờ khắc này, thời gian như ngừng trôi. Đường Mạch nhìn đôi mắt đang dần hiện lên dưới lớp gạch men của Mosaic, mà ngay một giây khi ánh lửa lóe lên, tất cả đều dừng lại.
Ngọn lửa thiêu cháy tháp Quảng Châu cũng dừng lại, không khí ngưng đọng.
Đường Mạch cầm que diêm kia trong tay, chậm rãi ngẩng đầu. Dù nơi này bị lửa thiêu trụi, tòa tháp đen to lớn lơ lửng bên cạnh tháp Quảng Châu kia vẫn sừng sững không tiếng động.
Một câu hỏi, hoặc là một ảo cảnh.
Đường Mạch bình tĩnh nói: “Rốt cuộc Hắc tháp là gì.”
Ầm!
Tất cả mọi thứ trước mặt chợt vỡ ra, Đường Mạch cảm thấy mình bị kéo vào một bóng đêm vô tận. Một đốm sáng nhỏ tỏa ra ánh hào quang rực rỡ nhanh chóng lọt vào tầm mắt hắn. Dải ngân hà lấp lánh dài vô cùng, thời gian mãi ngưng đọng, ý thức của hắn bị kéo vào những hành tinh khác nhau.
Trên mỗi hành tinh đều xuất hiện vô số tòa Hắc tháp. Có nơi là mấy trăm nghìn tòa, có nơi chỉ vài trăm.
Ngay khi chấm dứt thời gian công tháp tầng bảy, Hắc tháp tiêu tán, sinh mạng trên các hành tinh phát ra tiếng hò hét vui buồn lẫn lộn; khi tầng bảy chưa được công phá, Hắc tháp tụ thành một dải sông dài, hủy diệt tất cả sinh mạng trên hành tinh.
Hơn nửa năm trước, hàng vạn tòa tháp này đã hạ xuống Trái đất.
Vì sao tất cả BOSS Hắc tháp hầu như đều là nhân vật cổ tích? Bởi vì đó là khởi đầu tri thức của con người, là lời kể, lời dặn dò hàng ngày trước khi ngủ từ khi họ còn nhỏ.
Đó là thứ có thể cùng biết và cùng chấp nhận nhất của con người.
Trong nửa năm yên lặng, những tòa Hắc tháp cứ như một miếng bọt biển đói khát, điên cuồng hấp thụ tất cả thông tin về xã hội loài người. Cuối cùng, nó sử dụng nền văn minh tối cao sáng tạo ra một thế giới hoàn toàn mới—– Thế giới Hắc tháp, ở thế giới này có vô vàn quái vật Hắc tháp.
Rốt cuộc thì Hắc tháp là gì.
Đường Mạch hé miệng, hỏi lại câu này.
『 Một bài kiểm tra dành cho tất cả các nền văn minh sắp chạm tới những thứ không thể chạm.』
Giọng trẻ con trong veo vang lên trong đầu Đường Mạch.
Ngay khi âm thanh vừa dứt, Đường Mạch trở lại giữa tòa tháp Quảng Châu. Mosaic có vẻ không nhận ra hắn đã hỏi một câu, vẫn còn đang giận dỗi mắng hắn là đồ trứng thối. Nhưng nó chợt phát hiện hắn đã quẹt diêm, vội la lên một cách tò mò: “Ngươi hỏi cái. . . . . .”
Không lãng phí thời gian, Đường Mạch nhanh chóng nói: “Là người ngoài hình tinh sáng tạo ra Hắc tháp sao?”
Đây là câu hỏi thứ hai.
Ngay sau đó, trước mắt Đường Mạch hiện lên vô số hình ảnh.
Trung Quốc, một cơ sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật bí mật.
Rất nhiều ông lão tóc trắng xóa dùng đôi bàn tay nhăn nheo nâng lên một con chip bạc chỉ nhỏ cỡ móng tay, đôi mắt nhìn nó chứa đầy sự yêu thương.
Hoa Kỳ, một viện nghiên cứu quốc gia.
Vài nhà khoa học già đứng trước một cỗ máy to lớn, bọn họ kích động hô “Bắt đầu”. Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, nghiên cứu viên trẻ tuổi kéo cần gạt xuống, cỗ máy bắt đầu khởi động, phát ra những tiếng ong ong.
Anh, Nhật Bản, Đức, . . . . . .
Hàng không, sinh vật, nguồn sinh lực mới. . . . . .
Ở lĩnh vực người thường hoàn toàn không thể với tới, con người đã chạm vào ranh giới của nền văn minh kia.
『 Đó là một cá thể nhân loại cực kỳ xuất sắc, đã tạo ra “Hắc tháp”.』
Đường Mạch bị chấn động bởi trí tuệ của những con người thuộc tầng lớp đỉnh cao trước mắt, đại não hắn phát ra từng cơn đau quằn quại. Số trí tuệ và thể lực mà hắn nhận được đã sớm vượt khỏi ranh giới của con người, nhưng khi đứng trước sự thông minh và tâm huyết của hàng vạn con người kia, hắn vẫn không thể tham gia vào, thậm chí không thể hiểu nổi, chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ từ bên kia dòng sông thời gian.
Là bọn họ đã chạm tới lĩnh vực kia, sau đó “sáng tạo” ra Hắc tháp, Hắc tháp lại buông xuống với bọn họ.
Chuyện này đúng là ngập tràn vẻ châm chọc, nhưng lại khiến người ta không thể oán trách, giống như tất cả nền văn minh trong vũ trụ đã mở một cuộc vui hài hước nhất.
Câu hỏi thứ hai chấm dứt, Mosaic có thể tiếp tục nói, nó cướp lời: “Rốt cuộc ngươi hỏi cái gì thế, sao nhìn ngươi cứ ảo ảo. . . . . .”
“Câu hỏi thứ ba, vì sao lại tồn tại một bài kiểm tra đối với lĩnh vực không thể chạm tới.”
Với câu hỏi này, Đường Mạch không được chứng kiến ảo ảnh nào nữa, giọng trẻ con của Hắc tháp trực tiếp trả lời hắn—-
『 Tài nguyên còn lại của vũ trụ không thể tiếp tục sinh sản. 』
『 Phần lớn các nền văn minh sau khi tiêu hao quá nhiều tài nguyên, quá trình tiến hóa đã thất bại gây lãng phí tài nguyên của vũ trụ. 』
『 Thông qua bài kiểm tra, nền văn minh ở nơi vũ trụ chấp nhận sẽ được cho phép tiến hóa. 』
Ba câu hỏi đã hoàn thành, ba que diêm trong tay Đường Mạch cháy sạch. Thời gian lại tiếp tục vận hành, Mosaic tò mò hận không thể túm lấy Đường Mạch, mong hắn mau chóng nói cho nó biết là đã hỏi cái gì. Nó còn nghĩ Đường Mạch sẽ hỏi một số vấn đề thú vị, nhưng khi nhìn đến biểu tình trầm mặc trên gương mặt hắn, nó há hốc miệng, không nói được lời nào.
. . . . . .Có vẻ tên nhân loại này chẳng hỏi được câu tốt nào rồi.
Ba que diêm đã dùng hết, ngoài cửa sổ, thành phố Quảng Châu đang sụp đổ cứ như bị ấn nút tạm dừng, bỗng nhiên trở về vẻ yên ắng.
Các người chơi trên toàn thế giới nhìn thấy thành phố của mình đang sụp được một nửa bỗng dừng lại, ban đầu họ sửng sốt, sau đó liền sung sướng hoan hô. Lúc này, cho dù là người chơi công tháp tầng năm cao cấp cũng giống hệt những người chơi bình thường khác, trừ vui sướng ra thì không còn gì khác.
Hắc tháp cũng đúng lúc mà phát lên bản nhạc《 Ode to Joy 》(bản giao hưởng số 9 của Beethoven). Không có lời hát, chỉ có giai điệu vui tươi. Sau khi bản nhạc phát đi phát lại khiến người ta gần như thuộc lòng, giọng trẻ con trong trẻo của Hắc tháp lại vang lên—-
“Ding dong! Trung Quốc khu 3 người chơi Đường Mạch nhận được ‘Sự tôn trọng của cả nhà Bà ngoại Sói’, thuận lợi thông quan tầng thứ bảy của Hắc tháp, toàn bộ bảy tầng đã. . . . . .”
Giọng nói chợt khựng lại, giờ phút này, mỗi một ngóc ngách trên trái đất, tất cả những người đang hoan hô cũng chợt cứng đờ.
Đường Mạch đứng trên tòa tháp Quảng Châu bị đốt cháy, lấy ra một quả trứng gà tây màu trắng từ trong túi. Tay hắn không biết từ lúc nào đã vẽ lên bề mặt trứng một chữ “L”, trên vỏ trứng trắng tinh, chữ cái xanh lam tự phát ra ánh sáng xanh.
Ngay sau đó, cô bé buộc tóc hai bên bất mãn nói: “Rõ ràng chỉ có thể cho một que thôi, đều do cái tên trứng thối nhà ngươi lừa ta, khiến ta sợ nên cho thêm hai que.”
Đường Mạch quay đầu nhìn thành phố đang dần sụp đổ, hắn đã tính đúng thời gian, hơi cong môi rồi quẹt một que diêm.
“Câu hỏi thứ nhất, từ giờ trở đi, con ngươi có gặp phải những bài kiểm tra giống Hắc tháp nữa không.”
Hắc tháp im lặng thật lâu.
Đường Mạch hỏi lại một lần: “Có còn tai nạn tương tự buông xuống không.”
『 Nhân loại, ngươi quá tham lam. 』
Đường Mạch cười cười: “Chẳng lẽ có vượt qua phạm vi đạo cụ ngươi cho phép sao.”
Hắc tháp: “. . . . . .”
『 Sẽ không, đây là bài kiểm tra mà tài nguyên vũ trụ đủ tư cách mở ra. Nó không đến từ bất kỳ nền văn minh nào đã vượt qua thử thách, chỉ đơn giản là đến từ vũ trụ thôi. 』
Vậy mới có thể đảm bảo tính công bằng tuyệt đối.
Mosaic có thể nói tiếp, nó vội la lên: “Ê, rốt cuộc thì ngươi hỏi cái. . . . . .”

“Câu hỏi thứ hai, những người chết trong bài kiểm tra này liệu có còn cơ hội sống lại không.”
『Chết đi đồng nghĩa với việc tái chế tài nguyên, tất cả tài nguyên đều bất tử, mỗi một hạt năng lượng sẽ tập hợp lại lần nữa, trở về bên tài nguyên. 』
Đường Mạch trầm mặc.
Mosaic cướp lời: “Ngươi mau nói cho ta biết đã hỏi cái. . . . . .”
“Câu hỏi cuối cùng.”
Ánh lửa bập bùng đầy trời, thanh niên tuấn tú ngẩng đầu, nở một nụ cười sáng lạn đầy tự tin, hắn nói—–
“Hắc tháp đánh giá nhân loại thế nào.”
Sau một lúc lâu yên tĩnh, một giọng trẻ con lạnh băng nói—–
『Bài kiểm tra của tài nguyên vũ trụ do không thể tiếp tục sản sinh gồm có 6 397 204 102 bài, tổng cộng có 64 213 646 nền văn minh hoàn thành nó. Thời gian hoàn thành của nhân loại là tám tháng theo mốc thời gian trên địa cầu, gồm 1 người thông quan tầng thứ bảy, 9 người thông quan tầng thứ sáu, 97 người thông quan tầng năm, 26 320 người thông quan tầng thứ tư, 160 000 người thông quan tầng thứ ba, 870 000 người thông quan tầng thứ hai, 1 420 000 người thông quan tầng thứ nhất.』
『Tỉ lệ phần trăm số người hoàn thành: kém. 』
『Tốc độ hoàn thành: xuất sắc. 』
『Ứng cử viên của Eva tổng cộng có 276 người, một người thông quan tầng bảy, sáu người thông quan tầng sáu. 』
『Đánh giá tổng hợp. . . . . . 』
Hắc tháp tạm dừng một lúc lâu, sau đó bình tĩnh đưa ra cái đáp án kia—–
『Trên mức trung bình. 』
Đường Mạch bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, hắn hé môi rồi lại mím chặt.
Hắn nở nụ cười, ở bên kia Trứng gà tây, Phó Văn Đoạt nghe vậy cũng nhẹ nhàng lắc đầu, nở một nụ cười.
Lại thêm một bản nhạc《 Ode to Joy 》phát lên trên toàn cầu, những người chơi may mắn còn tồn tại lần nữa cất tiếng hoan hô sung sướng. Lần này khi Hắc tháp thông báo dường như còn mang theo một chút căm giận, lời nói cũng nhiều thêm một cái tên—–
“Ding dong! Trung Quốc khu 3 người chơi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nhận được ‘Sự tôn trọng của cả nhà Bà ngoại Sói’, thuận lợi thông quan tầng thứ bảy của Hắc tháp, công tháp bảy tầng chấm dứt.”
“Chúc mừng nhân loại, hình thức công tháp kết thúc.”
“Ding dong! 18 giờ 3 phút ngày 25 tháng 6 năm 2018, người chơi địa cầu offline. . . . . .”
“Nhân loại online!”
Hắc tháp thông báo liên tục ba lần, toàn bộ người trên thế giới đều sững sờ tại chỗ, không hiểu lời nó nói có ý gì. Nhưng rất nhanh, một cô gái trẻ đã chỉ vào tòa Hắc tháp đang ở gần mình nhất, kinh hãi nói: “Không hay, Hắc tháp lại bắt đầu biến mất rồi!”
Tất cả mọi người đều kinh hoảng, nhưng lần này họ phát hiện ra những tòa tháp tan biến không hề kéo theo sự sụp đổ của nền văn minh con người.
Từng nơi trên Trái đất, tất cả mọi người đều im lặng đứng thẳng, nhìn về phía tòa Hắc tháp cách mình gần nhất, tận mắt nhìn nó tan biến.
Cứ như đang nhìn về quá khứ nửa năm trước, nhìn bản thân mình đang cố hết sức để sống sót, như nhìn về quá khứ nửa năm đó, nhìn hơn bảy trăm triệu đồng bào của mình chết trong thế giới trò chơi tàn khốc.
Dưới tháp Quảng Châu, theo tốc độ Hắc tháp biến mất, thân thế của đám quái vật luôn đứng một bên xem chuyện vui cũng dần tan biến.
Bà ngoại Sói cúi đầu nhìn bàn tay đang dần mờ đi của mình, chậc một tiếng ngẩng đầu nhìn tháp Quảng Châu. Trên gương mặt sói hung ác lộ ra một nụ cười xảo quyệt, ngay trước khi bản thân sắp hoàn toàn biến mất, bà ta đạp một chân lấy đà, mạnh mẽ bay vèo đến bên dưới tháp Quảng Châu, đồng thời vung một nắm tay tới.
Phó Văn Đoạt trừng mắt định ra tay ngăn cản, nhưng móng vuốt của Bà ngoại Sói đã đập vỡ vùng eo của tòa tháp.
Tháp Quảng Châu 600m gãy đôi, đổ rạp xuống đất.
Người chơi Quảng Châu vội vàng chạy trốn, Phó Văn Đoạt thì ngược lại, anh chạy về hướng tòa tháp đang đổ sập.
Một tiếng rầm lớn vang lên, tòa tháp cao lớn đổ xuống, đám quái vật Hắc tháp cũng biến mất khỏi Trái đất.
Vương hậu Hồng Đào ngáp một cái: “Cuối cùng cũng có thể quay về chợp mắt một chút rồi.”
Công chúa Bạch Tuyết khoanh tay: “Hừ, lần này về ta sẽ bắt bảy tên khốn nạn kia uống nước rửa chân.”
Bà ngoại Sói hung tợn nói: “Phải ép tiểu súc sinh kia đọc sách, không đọc sách sẽ không có tiền đồ!”
Ông già Noel khởi động xe trượt tuyết: “Ha ha ha ha, Merry Christmas!”
. . . . . .
Mèo đen nhỏ Schrödinger lầm bầm một tiếng, rúc người nằm trên đỉnh đầu của người máy quản gia.
Đoàn trưởng Gánh xiếc một tay đặt sau lưng, một tay ôm trước ngực rồi khẽ cúi đầu, mỉm cười nói: “Buổi biểu diễn cuối cùng trên địa cầu đã kết thúc thành công.”
Ầm!
Tháp Quảng Châu đổ xuống làm cát bụi bay lên mù mịt, khiến tất cả mọi người không thể mở mắt. Phó Văn Đoạt trực tiếp đi tới bên đống phế tích, bắt đầu tìm thanh niên kia.
Anh bình tĩnh tìm kiếm, không nói một lời nào.
Bạch Nhược Dao đi tới, cười hì hì: “Ôi trời, cho dù đi cũng vẫn muốn phá nát tháp Quảng Châu. Bà ngoại Sói chắc hận Đường Đường lắm đó.”
Phó Văn Thanh bất mãn nói: “Sao mà anh biết được người bà ta muốn giết không phải cháu gái Mosaic của mình chứ?”
Bạch Nhược Dao nói một câu “Tiểu Thanh Thanh, hay là chúng ta cược một ván nhé” rồi cũng ngồi xổm xuống, tìm kiếm Đường Mạch từ trong đống sắt vụn đổ nát.
Rất nhiều người chơi đều tiến tới giúp đỡ, cùng nhau tìm người chơi bị chôn vùi dưới lớp phế tích hoang tàn này. Trường hợp xấu nhất có lẽ là Đường Mạch đã theo tháp Quảng Châu rơi vào sông Châu Giang, dù sao tòa tháp này cao 600m, khoảng cách từ nó đến Châu Giang chỉ có hơn 100m.
Một người chơi Quảng Châu nhỏ giọng nói: “Chắc là không chết đâu nhỉ.”
Phó Văn Đoạt nhíu mày liếc thoáng qua người kia. Anh còn chưa mở miệng, một bàn tay ấm áp bỗng tóm chặt cổ tay anh. Phó Văn Đoạt khựng lại một chút, nhìn về chỗ cánh tay kia ló ra. Anh hơi nhếch môi, nắm lấy tay người đó rồi dùng sức kéo hẳn lên.
“Khụ khụ khụ khụ. . . . . .Bà ngoại Sói chắc hận chết tôi rồi, trước khi đi vẫn phải giết tôi bằng được.”
Bạch Nhược Dao nhìn thấy Đường Mạch liền vội vàng sáp đến: “Đường Đường, sao cậu biết đám quái vật đã đi rồi chứ không phải đã chết? Ta thấy bọn họ cũng có thể giống với Hắc tháp, trực tiếp tan biến luôn. Hì hì, hay là chúng ta đánh cược đi, thế nào?”
Đường Mạch liếc anh ta một cái: “Kể cả có cược thì anh định làm gì để nghiệm chứng kết quả?”
Bạch Nhược Dao cực kỳ đúng lý hợp tình nói: “Có khi sẽ tìm được một tên sở hữu dị năng bói toán, giúp chúng ta bói xem đám quái vật Hắc tháp đó rốt cuộc còn sống hay chết đấy.” Càng nói càng cảm thấy đúng, “Kẻ có được loại dị năng đó chắc chắn có thể gặp dữ hóa lành, nói không chừng vẫn còn tồn tại trong số ba triệu người chơi ấy chứ. Đường Đường, chúng ta cược một ván, dám kh. . . . . .”
“Được, nếu thua thì anh lượn đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa.” Đường Mạch cắt lời anh ta.
Phó Văn Đoạt cũng lập tức nói: “Tôi cũng tham gia.”
Đường Mạch nhìn anh với vẻ kỳ quái: “Tôi cược với anh ta, sao anh lại tham gia vào, lại còn ở cùng phe tôi nữa?”
Phó Văn Đoạt nói một cách đương nhiên: “Tôi tin cậu.”
Đường Mạch mấp máy môi nhìn người trước mắt, vậy mà cũng không biết nói gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể cười.
Bạch Nhược Dao cảm thấy điều gì đó không đúng: “Đợi đã, Đường Đường, sao cậu lại chắc chắn như vậy? Không đúng, việc này khẳng định có âm mưu, chắc chắn có gì đó sai sai. . . . . .”
Đường Mạch cười lạnh một tiếng, nâng tay lấy ra một quyển sổ mỏng từ không trung. Hắn mở Sổ dị năng ra, có một tờ giấy mới nhẹ nhàng hạ xuống. Hắn đưa trang giấy đó cho Bạch Nhược Dao, anh ta vừa cầm lấy liền nhìn thấy một loạt chữ.
【 Dị năng: Còn tồn tại là còn hợp lý 】
【 Người sở hữu: Mộ Hồi Tuyết (người chơi chính thức)】
【 Loại: Đặc thù 】
【 Công năng: Còn tồn tại là còn hợp lý, vạn vật đều có thể tồn tại. Có thể tìm ra sơ hở của đối tượng, cũng có thể xác định tất cả những thứ không thể tồn tại. Hiệu quả cụ thể còn tùy theo cấp bậc.】
【 Cấp bậc: Cấp 8 】
【 Hạn chế: Khi người sở hữu khẳng định chân lý của sự tồn tại, dị năng này sẽ đối lập với La bàn sai trái, chỉ còn lại công năng thứ nhất, mất đi tất cả năng lực khẳng định sự tồn tại của mọi thứ. Hiệu quả rất đáng suy ngẫm, có liên quan mật thiết tới cấp bậc.】
【 Ghi chú: Cho dù bị mọi người phớt lờ, sự tồn tại của ta vẫn hợp lý. 】
【 Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Là dị năng dùng một lần, cả đời chỉ có thể sử dụng một lần, không quan tâm tới bất kể hạn chế nào khác. Với Đường Mạch mà nói, dị năng này có khi còn kém hơn cả ánh trăng trên đỉnh tháp Quảng Châu. Đối với nhiều người khác cũng vậy.】
Bạch Nhược Dao cầm tờ giấy này, chậm rãi cong môi rồi cười thành tiếng.
Đường Mạch nhướng mày: “Dị năng cả đời chỉ có thể dùng một lần, tôi còn chưa từng gặp qua cái nào mang hạn chế lớn như vậy đâu.”
Bạch Nhược Dao cười tủm tỉm: “Hì hì, vậy cậu định dùng nó như thế nào hả Đường Đường?”
Đường Mạch nhìn anh ta, sau đó dời tầm mắt, nhìn hơn nửa thành phố đã trở thành đống đổ nát.
Một lúc lâu sau, hắn bình tĩnh nói: “Tôi nói, sự tồn tại của con người là hợp lý.”
Sự tồn tại của con người sẽ không chấm dứt chỉ bằng một cách nào đó, những gì tồn tại dựa vào con người, chẳng hạn như quái vật Hắc tháp, cũng sẽ tồn tại.
Bạch Nhược Dao buông tay, trên mặt anh ta vẫn là nụ cười khiến người ta chán ghét như trước, nhưng ngay khi Andre đến gần muốn xem thử tờ giấy kia, anh ta liền gấp nó lại, vài giây đã nhét vào túi.
Andre ngắc ngứ nói: “Ni thu hồi là cái gì thần?”
(Khiếp đoán lời Andre nói cũng khổ hết sức, nôm na là ổng muốn hỏi BND vừa cất cái gì đó nhưng dùng sai từ nên lộn thành một mớ không hiểu nổi)
Bạch Nhược Dao: “Hì hì, đoán đi.”
Andre đương nhiên sẽ không đoán, gã trực tiếp vung nắm đấm qua, Bạch Nhược Dao nghiêng người tránh đi, hai người rất nhanh đã bắt đầu ẩu đả.
Không quan tâm tới bọn họ, Đường Mạch nhẹ nhàng nắm tay Phó Văn Đoạt, hai người quay đầu nhìn nhau.
Trái đất này gần như đã trở nên hoang tàn, nền văn minh con người bị hủy hoại quá nhanh, nhưng một nền văn minh rộng lớn hơn sắp sinh ra rồi.
Mặt trời khuất bóng, chỉ còn lại một vài tia nắng chiều ánh trên đôi mắt Đường Mạch, trông như ngọn lửa hy vọng.
Đường Mạch đột nhiên nói: “Tôi chắc chắn sẽ không ăn rau mùi đâu.”
Phó Văn Đoạt: “. . . . . .”
Anh nhướng mày: “Vậy về sau rau mùi của em để tôi ăn hộ?”
Đường Mạch: “Anh không thể nói rằng sau này anh cũng không ăn sao?”
Phó Văn Đoạt còn nghiêm túc nói: “Có lẽ em cũng nên ăn thử, thật ra hương vị không tệ lắm đâu.”
Hai người nhìn nhau, ngay sau đó, Đường Mạch cong môi. Một tay hắn nắm chặt tay Phó Văn Đoạt, tay còn lại vươn đến: “Đã xong. Vậy hãy làm quen thêm một lần nào, xin chào, tôi là Ma Đường. Tuy rằng trước kia kỹ thuật chơi bài Brit rất tốt, chỉ kém hơn Victor một chút một chút thôi, nhưng bây giờ tôi cảm thấy sau khi có được dị năng của San San, tôi hẳn có thể đấu lại mười Victor.”
Phó Văn Đoạt muốn bắt tay với Đường Mạch, nhưng anh nhận ra tay kia của mình đã bị hắn nắm. Anh chỉ có thể dùng bàn tay cùng chiều nắm tay Đường Mạch một cách hơi vặn vẹo, trong đôi mắt đen ánh lên ý cười sâu lắng: “Mười Victor? Một Victor cũng không đồng ý đâu.”
“Vậy thử một chút nhé?”
“Ừm.”
“Thi bao lâu?”
“Thi cả đời cũng được.”
Dưới ánh chiều tà, mấy chục nghìn tòa Hắc tháp sáng loáng đã tan biến hết.
Nhà lầu vững vàng đột nhiên mọc lên từ dưới đất, nền văn minh mới của con người cũng bắt đầu mở ra.
Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống mọi người, cứ như tia sáng lóe lên giữa đêm đen. Thấy mặt trời là thấy một tương lai sáng lạn.
“Ding dong! Ngày 25 tháng 6 năm 2018, nhân loại online!”
-【 Hoàn chính văn】-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.