Màn đêm buông xuống, ngày công tháp thứ sáu tạm thời chấm dứt.
Cứ như một ngọn lửa mới xuất hiện đã bị dập tắt vì ánh sáng. Thế giới ngay lập tức rơi vào yên lặng. Đường Mạch nhìn tòa Hắc tháp nặng nề phía sau, môi hắn mấp máy, trong đầu đột nhiên xuất hiện một từ, sau đó từ trong khu rừng của công chúa Bạch Tuyết, sáu giọng nói đồng thời vang lên—–
“Kho báu?!”
“Kho báu?!”
Sáu người nhìn nhau, Trần San San bình tĩnh suy nghĩ một lát, là người đầu tiên lắc đầu: “Không phải, không có khả năng. Tuy Hắc tháp nói chiếm đóng cả năm tòa tháp rồi thu thập tất cả kho báu thì sẽ có thể thông quan trò chơi, nhưng trên thực tế sau khi chúng ta đánh bại Grea cũng chẳng nhận được kho báu nào, cũng đã tìm qua rồi.”
Đúng vậy, năm ngày trước khi sáu người Đường Mạch đánh hạ tòa Hắc tháp thứ nhất, bọn họ đã tìm khắp khu vực Xương Bình.
Đoàn trưởng Gánh xiếc đi rất nhanh, không nói thừa một lời, cũng không để lại kho báu gì.
Khi đó Trần San San đã phân tích: “Rất có thể kho báu này không phải là vật chất.” Cô bé cẩn thận đọc lại tất cả quy tắc trò chơi, nói tiếp: “Đánh bại Người bảo vệ là có thể chiếm đóng Hắc tháp. Chiếm đóng Hắc tháp là có thể lấy được kho báu. Giờ chúng ta vẫn chưa nhận được gì, Grea cũng chẳng có ý định tặng đồ. Cho nên liệu có phải cái kho báu kia là thứ mang tính chất ‘tinh thần’ không?”
Đường Mạch: “Ví dụ?”
Trần San San nói: “Chẳng hạn. . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-cau-online/362050/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.