Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu trời vẫn tối đen, không có một tia sáng nào.
Đường Mạch khẽ nhẩm tính giờ trong lòng.
Phó Văn Đoạt nói với giọng trầm thấp: “Buổi sáng chỉ có hai tiếng, Hắc tháp tuyệt đối công bằng, cho nên buổi tối cũng sẽ là hai tiếng.”
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn anh: “Nàng đi xa rồi.”
Khu rừng của công chúa Bạch Tuyết rất lớn, với bầu trời tối đen thế này mà muốn tìm người trong đây thì thật sự khó như lên trời. May là Hắc tháp cũng không thiên vị Bạch Tuyết đến mức chủ động giúp nàng tìm người chơi trong rừng, nàng phải tự mình đi tìm.
Tiếng bước chân kia càng ngày càng xa, Đường Mạch dần dần thở nhẹ nhàng.
Ba phút cuối cùng, Đường Mạch cầm cây dù nhỏ cùng Phó Văn Đoạt di chuyển đến nơi giam bảy chú lùn. Vào buổi sáng, Trần San San đã đề nghị nếu kế hoạch đầu độc công chúa Bạch Tuyết thất bại thì mọi người hãy chia ra, trở về tập hợp ở nơi đó.
Trong bóng đêm tối thui, hai bóng người lặng lẽ chuyển động.
Chỉ còn lại ba mươi giây cuối cùng, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng đã nhìn thấy bảy chú lùn đang bị trói trên thân cây. Bảy tên này đang cãi nhau ầm ĩ, sau đó còn trút giận vào nhau, cảm thấy mình bị những kẻ khác làm liên lụy. Nhưng ngay khi Đường Mạch sắp đi đến bãi đất trống đó, một tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc vang lên đằng sau hắn.
“Á à, bắt được ngươi rồi nhé.”
Đồng tử Đường Mạch co rụt lại, theo bản năng xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-cau-online/362048/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.