Chương trước
Chương sau
Phó Văn Đoạt nâng hai tay chặn lại đòn đánh của công chúa Bạch Tuyết. Tiếng kim loại chói tai vang lên giữa khu rừng, đồng thời, ba người Đường Mạch cũng xông tới từ phía khác nhau.
Andre gầm lên một tiếng, trực tiếp nhổ một thân cây khổng lồ ba người đàn ông vạm vỡ mới ôm hết được từ dưới mặt đất lên. Cây to rầm rầm quật về hướng công chúa Bạch Tuyết, cô gái mặc váy trắng nhanh nhẹn nhón chân, rất nhanh đã đứng trên cành của một thân cây khổng lồ khác. Lúc này, ánh đao bạc bay tới từ sau lưng nàng.
Công chúa Bạch Tuyết lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng nhảy từ trên cây xuống, né tránh cặp dao con bướm kia. Dao bạc nhanh chóng trở về tay thanh niên mặt búp bê, Bạch Nhược Dao cười hì hì, ngón tay nghịch nghịch chuôi dao, hai con dao đều biến mất trong tay anh ta. Ai cũng không biết đòn tấn công tiếp theo của anh ta là khi nào, bắt đầu từ đâu.
Ở bên khác, Đường Mạch cũng chặn lại đường lui cuối cùng của công chúa Bạch Tuyết.
Căn nhà của bảy chú lùn nằm trên một khoảng đất trống trải. Quanh nó được rất nhiều thân cây khổng lồ bao bọc, cây nào cũng cao đến tận trời, năm bóng người đứng bên dưới nhỏ bé như kiến.
Công chúa Bạch Tuyết bị bốn người chơi bao vây. Nhưng nàng không hề kinh hoảng, ngược lại còn có chút phấn khích khi nhìn bốn nam người chơi này. Đôi mắt đen láy lóe lên, cô gái sờ sờ cằm, đột nhiên vỗ tay một cái: “Ta hiểu rồi, các ngươi đều đến đây vì sắc đẹp của ta sao. Các ngươi thật sự vinh hạnh lắm đó, có thể thấy vẻ đẹp tuyệt vời này.”
Đường Mạch nheo mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Giữa vòng vây, công chúa Bạch Tuyết còn thản nhiên cười: “Phó Văn Đoạt từng là khách lén qua sông nổi tiếng nhất, Đường Mạch người
có một kỷ niệm đẹp với Đoàn trưởng Gánh xiếc thú kỳ quái, Andre ngàn dặm xa xôi từ Nga lội đến.” Giọng nói dừng lại, nàng đảo mắt, chậm rãi nhìn tới thanh niên mặt búp bê: “Ha ha, còn có tên nam nhân đáng ghét lúc trước ăn vụng táo của ta, hại ta rơi vào giấc ngủ say.”
Bạch Nhược Dao vô tội chớp mắt: “Công chúa xinh đẹp, bọn họ đều có tư cách được ngài gọi thẳng tên, vì sao ta lại bất hạnh như vậy chứ?”
Công chúa Bạch Tuyết cong môi cười khẩy: “Nhìn bộ dáng của ngươi chắc vẫn chưa ăn hết quả táo của ta nhỉ.”
Bạch Nhược Dao: “Ta chỉ cắn một miếng, thật sự chỉ có một miếng thôi.”
Công chúa Bạch Tuyết tiếc nuối nói: “Vậy đúng là tiếc thật. Nếu ngươi ăn hết cái thứ đó cũng coi như đã giải quyết một nan đề giúp ta. Nhưng giờ ngươi đã không ăn xong còn khiến ta ngủ say. Sau khi ta tỉnh còn mang theo nhiều nam nhân xấu xa bẩn thỉu như vậy vào rừng của ta, muốn lừa ta ăn táo. . . . . .” Nàng hừ một tiếng, tức giận nói: “Hắc tháp biết ta ghét ăn táo nhất trên đời mà, không thích chút nào, từ khi sinh ra tới giờ ta còn chưa ăn quá năm quả táo đâu.”
Phó Văn Đoạt thản nhiên giương mắt, thuận tay lấy ra một thứ màu đỏ rồi trực tiếp ném ra sau.
Phó tiểu đệ vững vàng bắt được quả táo này, vèo một tiếng nhảy vào lùm cây rồi chạy xa.
Công chúa Bạch Tuyết thấy thế liền nói: “Hóa ra ngươi vừa trộm đi quả táo trong phòng của ta à.”
Phó Văn Đoạt đút hai tay vào túi, sờ phải thứ gì đó. Anh không trả lời câu hỏi của công chúa Bạch Tuyết, trong bốn người chỉ có Bạch Độc Thoại là vui vẻ trò chuyện cùng nàng, anh ta nói: “Công chúa xinh đẹp, xin hỏi tại sao ngươi lại không thích ăn táo vậy?”
Công chúa Bạch Tuyết đúng lý hợp tình hỏi lại: “Tại sao ta phải thích ăn táo chứ? Đó là thứ dành cho mấy đứa ngốc ăn, nhìn ta có ngốc không?”
“Người đẹp thì phải ngốc một chút mới đáng yêu.”
Công chúa Bạch Tuyết im lặng nhìn anh ta, mỉm cười: “Ý ngươi là ta chưa đủ đáng yêu sao?”
Bạch Nhược Dao buông tay: “Ta đâu có nói vậy.”
Đôi mắt trong veo của công chúa Bạch Tuyết dán trên người Bạch Nhược Dao, nàng “ồ” một tiếng đầy cổ quái, nhấc chân đi về phía anh ta. Ngay khi nàng sắp đi đến bên cạnh Bạch Nhược Dao, Đường Mạch bỗng nhiên nói: “Chạy!”
Bạch Nhược Dao không chút do dự xoay người bỏ chạy, công chúa Bạch Tuyết ngạc nhiên, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Đường Mạch.
Chỉ thấy đằng sau hắn, Phó Văn Đoạt giơ cao tay trái tung ra một thứ màu bạc. Thứ này tạo thành một đường parabol trong không trung, thẳng tắp rơi xuống nơi công chúa Bạch Tuyết đang đứng. Một điềm báo về cái chết đang đến gần bỗng lóe lên trong lòng họ, ai nấy đều xoay người chạy đi, tìm một nơi an toàn để nấp.

Lựu đạn bạc lăn trên mặt đất, không khí im lặng trong nháy mắt.
Ngay sau đó, một làn sóng xung kích nóng bỏng đè nặng xuống, nổ ầm một tiếng.
Cả khu rừng đều rung chuyển, mặt đất chấn động dữ dội, cây cối cũng xiêu vẹo dưới áp lực khủng bố này. Một ngọn lửa bùng lên, nhanh chóng đốt trụi hơn mười thân cây khổng lồ. Nơi thiệt hại nhất là trung tâm vụ nổ, khói thuốc súng bay lên tứ phía. Chờ dư âm của vụ nổ chấm dứt hẳn, bốn người Đường Mạch mới đứng lên từ sau mấy tảng đá, cẩn thận nhìn về đằng xa.
Ngay khi nhìn thấy thứ ở đó, Đường Mạch lập tức căng thẳng: “Đó là gì!”
Một tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc vang lên: “Đây là sự yêu quý mà khu rừng dành cho ta đó.”
Lời nói vừa dứt, sau lưng Đường Mạch vang lên một tiếng ma sát cực nhanh. Não hắn nhanh chóng phản ứng lại, biết là có thứ gì đó đằng sau mình nhưng thân thể không theo kịp tốc độ của não bộ. Ba sợi dây leo thô ráp cuốn lấy hai chân Đường Mạch với tốc độ khủng bố, mạnh mẽ kéo hắn lên không trung rồi lại nện xuống.
Sức của nó lớn vô cùng, Đường Mạch bị nó treo lên cực kỳ dễ dàng. Ngay khi bị đập xuống, hắn niệm chú ngữ rồi vội vàng mở cây dù nhỏ ra. Cây dù nhỏ như một vật giảm sốc, hứng lấy phần lớn áp lực giúp Đường Mạch vững vàng tiếp đất. Nhưng tất cả vẫn chưa chấm dứt, ba sợi dây vẫn trói chân Đường Mạch, cứ như chơi đu dây, quăng hắn lên rồi lại đập xuống.
Tình huống tương tự cũng xảy ra với Phó Văn Đoạt, Bạch Nhược Dao và Andre.
Khu rừng này như có tư duy riêng của mình, khi nó phát hiện bốn tên nhân loại này dám hại đến cô gái xinh đẹp kia, ném bom vào nàng, nó đã hoàn toàn phẫn nộ.
Bạch Nhược Dao nắm lấy sợi dây, dùng dao con bướm cắt đứt nó. Anh ta là người thoát được đầu tiên, sau đó không hề chần chừ mà phi hai con dao ra. Song đao trực tiếp cắt đứt đám dây leo quấn quanh chân Đường Mạch và Andre, Phó Văn Đoạt thì tự cắt dây cho mình.
Sau khi bốn người an toàn lại liếc mắt nhìn nhau, cùng xông tới tấn công Bạch Tuyết.
Bảy chú lùn đã từng nói rằng công chúa Bạch Tuyết là một người toàn trí toàn năng, được Hắc tháp sủng ái nhất. Nhưng cũng không phải cái gì nàng cũng biết, thứ nàng biết chỉ là đạo cụ và dị năng mà người chơi đã dùng qua.
Andre dùng hai tay nhổ thẳng hai thân cây to lớn lên rồi ném về phía công chúa Bạch Tuyết, nàng đã sớm phòng bị nên nhanh chóng né đi. Khi Phó Văn Đoạt chặt đứt dây leo bằng chóp đen sắc nhọn, dẫm một chân rồi phi về phía nàng, nàng cũng nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ta sợ quá đi mất, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn giết một cô gái đáng yêu như ta sao.”
Lời còn chưa dứt, những thân cây khổng lồ đã điên cuồng che chắn cho nàng, không để Phó Văn Đoạt tấn công nàng.
Năng lực chiến đấu của công chúa Bạch Tuyết kém hơn Vương hậu Hồng Đào, bốn người Đường Mạch hợp tác đáng ra có thể thắng nàng. Nhưng khu rừng này lại trở thành sự trợ giúp của Bạch Tuyết.
Nàng biết từng dị năng và đạo cụ các người chơi đã sử dụng qua, dị năng của Đường Mạch gần như vô dụng ở đây. Hắn sử dụng “Trả ông nội cho ta”, công chúa Bạch Tuyết lập tức phát hiện, cũng biết dị năng này không thể thay đổi mục tiêu tấn công ngay lập tức nên nhanh nhẹn tránh đi. Đường Mạch lại sử dụng “Vẽ một vòng tròn nguyền rủa ngươi”, còn chưa vẽ hết đã bị công chúa Bạch Tuyết vung vũ khí quấy rối.
“Chỉ cần không vẽ xong thì ngươi sẽ không thể nguyền rủa ta. Ta biết mà.” Cô gái cười khẽ, nháy mắt mấy cái.
Đường Mạch nheo mắt, lật tay lấy ra que diêm lớn.
“Biết hết dị năng và đạo cụ cũng chẳng sao, làm nàng ta không thể tránh né là được!”
Bốn người cùng nhau xông lên, chặn lại mọi đường đi của công chúa Bạch Tuyết, Đường Mạch không ngừng tìm cơ hội để châm lửa. Thứ hắn muốn đốt không phải Bạch Tuyết, theo luật nhân quả của que diêm lớn, chỉ cần đối phương chưa bị đốt cháy hết thì ngọn lửa sẽ không tắt. Cho nên Đường Mạch chỉ cần châm lửa vào một thân cây khổng lồ là có thể đốt cả khu rừng.
Nhưng đám cây cối này cũng gian xảo cực kỳ.
Đường Mạch vất vả lắm mới châm lửa được vào một gốc cây nhỏ, cái cây này thế mà vô cùng dứt khoát cắt đứt bộ phận bị cháy của mình, ném xuống đất.
Có khu rừng giúp đỡ, bốn người Đường Mạch rất khó để bắt công chúa Bạch Tuyết trong thời gian ngắn, nhưng bọn họ cũng dần chiếm thế thượng phong.

Đúng lúc này, ánh sáng dần nhạt đi.
Mặt trời bắt đầu lặn, mặt trăng thì chậm rãi trồi lên từ phía đông.
Ngay khi ánh nắng cuối cùng không còn chiếu xuống, công chúa Bạch Tuyết vừa bị bốn người Đường Mạch đuổi theo đột nhiên dừng chân. Trong lòng Đường Mạch cảm thấy không ổn, Phó Văn Đoạt phản ứng nhanh hơn, kéo tay hắn xoay người chạy đi. Bốn người chạy thật nhanh, lúc này, cô gái kia thong thả quay người, trên mặt là nụ cười tràn ngập ác ý: “Ngại quá, bây giờ. . . . . .Tới lúc ta đi săn rồi.”
Giây tiếp theo, công chúa Bạch Tuyết đạp một cái xuống đất, phi người về hướng đám người Đường Mạch.
Đường Mạch cả kinh nói: “Tốc độ của nàng nhanh gấp đôi ban nãy!”
Andre né một đòn, chỉ thấy công chúa Bạch Tuyết vung một nắm đấm, ba thân cây liên tiếp đổ rạp. “Sức mạnh của nàng da lớn hận nhiều.”
(Mình nghĩ Andre định nói “Sức mạnh của nàng đã lớn hơn nhiều”, là /tā de lìqìle dàle hěnduō/? Nhưng mà ổng nói thành /tā de lìqì yé dàle hèn duō/, mình để theo qt ToT)
Đồng tử Đường Mạch co rụt lại: “Quy tắc trò chơi điều thứ tư. . . . . .Ban đêm là thời gian công chúa Bạch Tuyết ra ngoài săn người chơi.”
Ai mà ngờ được, khi buổi tối đến công chúa Bạch Tuyết còn mạnh hơn gấp đôi!
Mắt thấy công chúa Bạch Tuyết đã đuổi theo càng ngày càng gần, Phó Văn Đoạt lại lấy ra thêm một quả lựu đạn từ trong túi, rút chốt rồi ném ra sau. Công chúa Bạch Tuyết biết mọi thông tin về đạo cụ các người chơi đã dùng qua, bây giờ sử dụng vũ khí do con người tạo ra còn có hiệu quả tốt hơn so với đạo cụ của Hắc tháp.
Quả nhiên, đối mặt với một thứ vũ khí xa lạ, công chúa Bạch Tuyết cảnh giác dừng lại. Chờ khi thứ này nổ mạnh, nàng mới tiếp tục di chuyển, lúc này bốn người Đường Mạch đã chạy xa.
Trong khu rừng tối đen có tiếng chim kêu ríu rít.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng quanh quẩn giữa rừng cây, công chúa Bạch Tuyết ngâm nga, vừa tìm kiếm bóng dáng bốn người chơi kia vừa cười dịu dàng: “Sao không ra chơi cùng ta vậy đám nhân loại kia? Ta thích chơi cùng nhân loại lắm đó nha, chẳng lẽ các ngươi không thích chơi với ta sao?”
Vừa rồi khi chạy trốn, đám Đường Mạch đã tách ra làm hai nhóm, một nhóm là Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, nhóm còn lại là Bạch Nhược Dao và Andre.
Lưng Đường Mạch dính sát vào một tảng đá lớn, hắn có thể nghe rõ tiếng bước chân của công chúa Bạch Tuyết ở nơi cách mình chưa đầy hai mươi thước. Hắn nín thở, quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt.
Nắm chắc mấy phần?
Chưa đến năm phần.
Công chúa Bạch Tuyết biết tất cả dị năng của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, cũng biết những đạo cụ bọn họ từng sử dụng. Việc này khiến thực lực của người chơi suy yếu rất nhiều là điều không thể nghi ngờ. Không thể dùng dị năng để đánh lén bất ngờ, Đường Mạch yếu đi hơn nửa.
Phó Văn Đoạt ghé sát bên tai Đường Mạch, nói nhỏ: “Buổi sáng tổng cộng có hai giờ.”
Sau khi bọn họ tiến vào phó bản, đã hai giờ trôi qua. Dựa theo đường cũ của Hắc tháp, buổi tối hẳn cũng là hai giờ.
Đường Mạch siết chặt ngón tay: . . . . . .Trốn đã.
Phó Văn Đoạt: Được.
Sức mạnh của công chúa Bạch Tuyết đột nhiên tăng mạnh vào ban đêm, hơn nữa còn được cả khu rừng bảo vệ.
Lựa chọn tốt nhất của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt bây giờ là chờ đến sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.