Chương trước
Chương sau
“Dang dang dang dang, trò chơi bắt đầu!”
Giai điệu tươi vui nhộn nhịp vang lên, Vương Tiểu Điềm biến ra một cái micro từ trong tay áo, nàng ta nở một nụ cười ngọt ngào. Một tay cầm microphone, tay còn lại cầm gậy selfie, ai cũng không ngờ một BOSS Hắc tháp vậy mà có thể đu mốt chụp ảnh tự sướng, Vương Tiểu Điềm bắt đầu phát sóng trực tiếp chương trình của mình.
“Giới thiệu với mọi người một chút. Vừa rồi lại có thêm mấy vị khách quý nổi tiếng tới chương trình của chúng ta này, mọi người chắc đều đã nghe qua tên bọn họ rồi nhỉ. Ta giới thiệu lại nha.”
Vương Tiểu Điềm vẫn đứng trong ô vuông có tên mình, nàng ta xoay người, đem khung ảnh hướng tới mấy người Phó Văn Đoạt.
Ban nãy khi những người khác chơi trò chơi, Vương Tiểu Điềm căn bản không vực dậy nổi tinh thần, nàng ta vẫn luôn ngồi ở bàn uống trà ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm với Grea, hoàn toàn không quan tâm đến các người chơi. Bây giờ Phó Văn Đoạt, Đường Mạch đến đây, nàng ta lập tức hứng lên, vui vẻ lập tức phát trực tiếp chương trình, dường như đã thấy được số lượt xem tăng vọt trong tương lai.
Phó Văn Đoạt, Đường Mạch, Mộ Hồi Tuyết, Andre.
Trong sáu người chơi mới tới, trừ hai đứa trẻ ra thì tên của bốn người chơi còn lại đều rất nổi tiếng ở Vương quốc dưới lòng đất. Vương Tiểu Điềm vừa nói chuyện vừa nhìn số lượt xem của chương trình trực tiếp. Nàng ta cong mắt cười vui vẻ, nói: “Oa, xem ra tất cả mọi người đều hoan nghênh khách quý mới của chúng ta. Không nên trì hoãn mọi việc nữa, chúng ta bắt đầu trò chơi hỏi đáp thôi. Bây giờ mời mọi người hãy cầm lấy điều khiển từ xa của mình, tiến hành bỏ phiếu. Muốn để ta hỏi Phó Văn Đoạt trước thì ấn 1; hỏi Mộ Hồi Tuyết trước thì ấn 2. . . . . .Hỏi Đường Mạch trước thì ấn 4. Thời gian bỏ phiếu bắt đầu!”
Hoàn toàn không để tâm đến người chơi, Vương Tiểu Điềm đợi mười giây, sau khi nhìn kết quả, nàng ta kinh ngạc nói: “Ồ, vậy mà lại hỏi cô ta trước sao.”
Vừa dứt lời, Cinderella xoay người nhìn về phía Mộ Hồi Tuyết, cười nói: “Vậy thì trò chơi xin được phép bắt đầu. Người chơi Mộ Hồi Tuyết đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian, xin nghe câu hỏi!”
“Câu thứ nhất, ồ, đây là dạng câu hỏi điền vào chỗ trống, không có lựa chọn. Người chơi đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng năm trên thế giới tên là gì, xin hãy trả lời trong vòng năm giây!”
Mộ Hồi Tuyết thốt ra ngay lập tức: “Lena Joophorse.”
Một ngày trước mới giết chết cô gái đó trong trò chơi công tháp tầng sáu, ký ức về tên đối phương trong đầu Mộ Hồi Tuyết vẫn còn mới mẻ. Câu hỏi này thật sự đơn giản quá mức, Vương Tiểu Điềm hình như cũng chỉ lấy nó làm món khai vị. Nàng ta cười tủm tỉm nói câu “Trả lời chính xác”, rồi chuyển qua hỏi Đường Mạch, người thứ hai được bỏ phiếu nhiều nhất.
Cinderella tò mò xoa cằm: “Hóa ra nhân loại các ngươi thích kiểu diện mạo này à? Hừm hừm, cũng do hắn da mỏng thịt mềm, nhìn qua thì thấy ăn cũng rất ngon nha. Ấy, không thể thảo luận về vấn đề liên quan đến [sinh tồn hoang dã] ở chương trình của ta được, nói nữa sẽ không có người xem mất, thật là đáng ghét!”
Vòng vo xong, Vương Tiểu Điềm nhìn về phía Đường Mạch, cười ngọt ngào nói: “Vậy thì đến lượt ngươi rồi. Xin nghe câu hỏi!”
“Câu thứ nhất, uầy xui thế, là câu hỏi tính toán. Nếu một hồi quy giả có thời gian nghỉ ngơi là một trăm phút, hắn giết ba hồi quy giả không có thời gian nghỉ ngơi, một hồi quy giả có hai trăm mười phút thời gian nghỉ ngơi và một hồi quy giả có một nghìn ba trăm phút. . . . . Từ từ, người có một trăm phút lại có thể giết người có một nghìn ba trăm phút?” Vương Tiểu Điềm nhổ nước bọt, nói tiếp: “Hắn giết thêm một hồi quy giả có thời gian nghỉ ngơi là một nghìn ba trăm phút. Xin hỏi! Cuối cùng số thời gian nghỉ ngơi hắn nhận được là bao nhiêu? Xin hãy trả lời trong vòng mười giây!”
Một giây sau, Đường Mạch thản nhiên nói: “Chín trăm linh năm phút đồng hồ.”
“Trả lời chính xác.”
Cứ như không phải đang chơi trò chơi mà là tiến hành phát trực tiếp một chương trình thật sự vậy.
Vương Tiểu Điềm cực kỳ chuyên chú tương tác với người xem và đặt câu hỏi cho người chơi. Trong trò chơi này, người chơi sẽ trả lời câu hỏi theo thứ tự. Cho nên sau khi sáu người Đường Mạch đều trả lời xong câu hỏi đầu tiên của mình, Vương Tiểu Điềm hướng đến một người chơi đã ở trong chương trình từ lâu. Nàng ta lật lật quyển sổ nhỏ của mình.
Vừa rồi khi Đường Mạch ngó qua quyển sổ, hắn chỉ thấy bên trên viết một vài cái tên, căn bản không thấy được đề mục gì. Nhưng khi Vương Tiểu Điềm mở quyển sổ đó ra thì lại đọc được một lèo các câu hỏi.
Nàng ta nhìn tên của người chơi này, bỗng nhiên kinh hỉ nói: “Không tồi nha, ngươi vậy mà đã trả lời đến câu hỏi thứ năm của ta rồi. Chúc mừng ngươi đã đi được nửa con đường. Ngươi là người chơi đầu tiên trả lời được một nửa số câu hỏi đấy, Vương Tiểu Điềm ta đặc biệt hào phóng, ngươi có thể nhận được một phần thưởng nhỏ. Vậy thưởng cho ngươi, câu hỏi lần này là đề lựa chọn nhé. Xin nghe câu hỏi!”
“Câu thứ năm, người giàu nhất ở Vương quốc dưới lòng đất là ai?”
“A. Thợ Giày Sắt
B. Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kỳ quái
C. Ông già Noel
D. Peter Pan.”

“Xin hãy trả lời trong vòng năm giây!”
Người chơi này đứng giữa một đống hoa máu, sớm đã sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, run cầm cập. Vương Tiểu Điềm đột nhiên ra câu hỏi, hắn chỉ miễn cưỡng nghe được đề và các lựa chọn, căn bản chưa kịp suy nghĩ, Vương Tiểu Điềm không kiên nhẫn mà thúc giục hắn: “Trả lời nhanh lên, còn ba giây. 3, 2, 1. . . . . .”
“Ta chọn B! Ta chọn B!” Ánh mắt đúng lúc lia đến Đoàn trưởng Gánh xiếc ngồi phía sau Vương Tiểu Điềm, người chơi này theo bản năng hô lên.
Grea đang nâng tách lên uống hồng trà, đột nhiên nghe lời này, hắn ta mỉm cười.
Vương Tiểu Điềm cười ngọt ngào: “Không tồi nha, vậy mà còn có tâm tư nghe rõ câu hỏi, không bị dọa sợ chết khiếp hở.”
Nghe lời này, người chơi kia nhẹ nhàng thở phào, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Vương Tiểu Điềm. Chỉ thấy Cinderella nở một nụ cười vui vẻ với hắn, dùng thanh âm dễ nghe rung động lòng người nói: “Chúc mừng ngươi, trả lời sai rồi, đi chết đi.”
Ngay sau đó, người chơi này trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Vương Tiểu Điềm. Hắn căn bản không kịp nói một chữ, dấu chấm than lơ lửng trên đỉnh đầu hắn đã rầm một tiếng nện xuống, trực tiếp đập hắn thành thịt nát.
Grea ủy khuất nói: “Ta phải thanh minh, ta đã thật sự phá sản, thật sự thật sự phá sản. Không cần đổ oan ta đâu, một xu ta cũng không có.”
Vương Tiểu Điềm: “Vậy nên ngài không thể hoàn lại tiền vé mời nhỉ.”
Grea nháy mắt mấy cái: “Tiền không thể hoàn lại được, một xu cũng không thể hoàn.”
Hai BOSS Hắc tháp hàn huyên một lát, Vương Tiểu Điềm lại dời sang người chơi tiếp theo.
Những người chơi này nhiều nhất đã trả lời đến câu thứ năm, ít nhất cũng trả lời đến câu thứ tư. Nếu nói câu hỏi đầu tiên của nhóm Đường Mạch đều là những câu có thể suy nghĩ hoặc tính ra, vậy thì những câu hỏi thứ tư, thứ năm kia đã không còn nằm trong phạm trù con người có thể hiểu. Trả lời những câu hỏi đó đều phải nhờ vào vận khí, không phải cứ muốn là được.
Đường Mạch: “Xem ra càng về sau câu hỏi càng khó, những câu lúc đầu chỉ là để làm nóng người thôi.”
Trần San San: “Cho nên điều thật sự cần chú ý trong trò chơi này, là Vương Tiểu Điềm sẽ hỏi vấn đề gì.”
Lúc này, Vương Tiểu Điềm hỏi lại tất cả người chơi lần nữa, có thêm ba người chơi bị đập thành thịt vụn. Dưới Hắc tháp chỉ còn lại sáu người Đường Mạch cùng một người đàn ông trẻ tuổi gầy yếu.
Vương Tiểu Điềm: “Được rồi, bây giờ đến lượt các ngươi hỏi ta. Ai tới hỏi nào? Nói trước là ta chỉ trả lời một vấn đề thôi nhé. Hoan nghênh.”
Người đàn ông trẻ tuổi kia sợ tới mức mặt trắng bệch, căn bản không định nói gì.
Mọi người quay sang Trần San San, cô bé bình tĩnh tiến lên từng bước, nói: “Ta hỏi.”
Vương Tiểu Điềm: “Ha? Là một cô bé lạ lẫm. Nói đi, ngươi muốn hỏi ta vấn đề gì.”
Trải qua rất nhiều phó bản Hắc tháp, đạt đến loại cấp bậc như Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, cho dù Hắc tháp không nêu rõ quy định thì bọn họ cũng sẽ không lãng phí cơ hội vào việc hỏi phương pháp thông quan. Thật rõ ràng, Hắc tháp sẽ không cho phép BOSS trả lời loại vấn đề này. Tương tự, nếu trực tiếp hỏi vài câu như “Hắc tháp là cái gì”, “Nên chiếm đóng tầng thứ bảy như thế nào”, cũng không thể nhận được đáp án.
Sau khi Trần San San suy nghĩ một lúc lâu, cô bé ngẩng đầu hỏi: “Ta muốn hỏi, công thức thống nhất của Einstein rốt cuộc là gì.”
Lời nói vừa dứt, bên dưới Hắc tháp chỉ còn một mảnh tĩnh mịch.
Ngay cả Đường Mạch cũng chưa nghĩ đến Trần San San sẽ hỏi vấn đề như vậy, nhưng hắn lập tức hiểu ra.
Vấn đề này có hai nguyên nhân. Thứ nhất, nó rất khó, giới khoa học vật lý vẫn còn đang nghi ngờ sự tồn tại của công thức này, lại càng đừng nói đến việc nó rốt cuộc là gì. Nếu Vương Tiểu Điềm không trả lời được, vậy thì bọn họ trực tiếp thông quan trò chơi. Thứ hai, nếu Vương Tiểu Điềm trả lời được, thế thì chuyện này có chút đáng sợ.
Những thứ Vương Tiểu Điềm nói ra khẳng định nằm trong phạm vi hiểu biết của Hắc tháp. Mà những thứ đó đã vượt qua phạm trù của con người.
Phải là thứ gì mới có thể biết được loại công thức này chứ?
Vương Tiểu Điềm yên lặng nhìn cô bé, sau một lúc lâu, nàng ta bật cười: “Được, ta có thể trả lời, nhưng từ nguyên tắc phong ấn tri thức, kiến thức này không phải thứ ngươi có thể biết đến, nó vượt qua nền văn minh của ngươi. Ngay khi ta nói ra đáp án, tất cả những người nghe được sẽ chết hết. Thế nào hả cô bé, ngươi muốn nghe không?”

Một tiếng cười nhẹ vang lên sau lưng Vương Tiểu Điềm: “Hóa ra ngươi vậy mà còn biết mấy thứ này à?”
Thân thể Vương Tiểu Điềm cứng đờ, nàng ta quay đầu cười nói: “Ngài Grea?”
Grea: “Đến ta còn không biết đâu.”
Vương Tiểu Điềm nháy nháy mắt: “Lát nữa ta nói riêng với ngài sau.”
Grea tiếp tục uống trà, không nói lại nữa. Phát hiện Đường Mạch nhìn về phía mình, hắn ta nâng tách trà về hướng Đường Mạch, nở một nụ cười rồi tạo khẩu hình miệng: đánh bại nàng, đến khiêu chiến ta đi.
Đường Mạch dời tầm mắt.
Trần San San cân nhắc một lát, quyết định đổi câu hỏi. Cô bé đưa ra một nan đề Vật lý nâng cao, vấn đề này mấy người Đường Mạch còn chưa nghe nói qua, chắc chắn là cô bé học được từ chỗ Lạc Phong Thành. Nhưng Vương Tiểu Điềm đáp rất trôi chảy, không có một tia hoảng loạn nào.
Khi nàng ta trả lời xong, lại đến phiên mấy người Đường Mạch.
Lúc này các câu hỏi đã khó hơn rất nhiều.
Câu của Andre là khó nhất, người đàn ông Nga này suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra đáp án ở hai giây cuối cùng. Vương Tiểu Điềm tiếc nuối chậc một tiếng, nhưng mà nàng ta vừa ngẩng đầu liền kinh hỉ phát hiện: “Oa, lượt xem đứng thứ hai rồi! Quả nhiên mọi người đều thích xem cảnh đám người xấu này thua trò chơi rồi bị ta ăn luôn có phải không.”
Vương Tiểu Điềm như được tiêm máu gà, càng thêm vui vẻ đưa ra câu hỏi.
Nam người chơi trẻ tuổi kia đến được câu hỏi thứ năm, cũng không chống đỡ được nên liền chết dưới dấu chấm than khổng lồ.
Lại đến lượt Vương Tiểu Điềm, Trần San San bước lên, giọng nói bình tĩnh.
“Câu hỏi thứ hai của ta là, xin hỏi, bốn tòa Hắc tháp giấu kho báu khác cụ thể là ở đâu.”
Vương Tiểu Điềm mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Trần San San.
Quy tắc trò chơi điều thứ ba: không thể hỏi về phương pháp thông quan trò chơi hay những vấn đề cùng loại khác.
Trần San San hỏi câu này, Hắc tháp không cấm cô bé, cũng không đưa ra lời cảnh cáo, tựa hồ đã ngầm thừa nhận đây là vấn đề có thể hỏi.
Vương Tiểu Điềm im lặng, dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô bé trước mặt. Nàng ta lẩm bẩm một câu “Trẻ con bây giờ đều đáng sợ thế này sao”, sau đó lật quyển sổ của mình, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười.
“A, vấn đề này thật ra rất đơn giản, muốn ta trả lời cũng không thành vấn đề. Nhưng Hắc tháp nhất định sẽ che chắn đáp án của ta, các ngươi muốn nghe không?”
Trần San San cực kỳ trấn định: “Nó sẽ không che chắn. Nếu nó đã cho phép ta hỏi, cũng nhận định ta không làm trái với quy tắc trò chơi, nói lên đây là vấn đề có thể hỏi, ngươi sẽ phải trả lời.” Dừng một chút, cô bé nói lại lần nữa: “Vương Tiểu Điềm, câu hỏi thứ hai xin ngươi nói cho ta biết, bốn tòa Hắc tháp giấu kho báu khác cụ thể là ở đâu.”
Nụ cười trên khuôn mặt Vương Tiểu Điềm cứng đờ, nàng ta hừ một tiếng.
“Vậy ngươi cũng đừng hối hận. Bốn tòa tháp kia lần lượt ở Quảng Châu Trung Quốc, New Delhi Ấn Độ, Berlin Đức, và——-“
Nghe được ba vị trí trước, mọi người lộ ra đôi mắt vui sướng. Nhưng ngay khi Vương Tiểu Điềm nói ra nơi cuối cùng, một âm thành thình lình phát ra đánh gãy tất cả. Đường Mạch sửng sốt một lát, ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Điềm.
Chỉ thấy cô gái đáng yêu này nghiêng đầu một cách giả dối, cười nói: “Ta bảo rồi mà, Hắc tháp sẽ che chắn đáp án của ta, các ngươi còn không tin. Cái nơi kia, ai cũng không được nói đâu nha.”
—————————
(*) Công thức thống nhất: công thức E=mc2 lần đầu tiên được biết đến khi được giới thiệu trong một bài báo của Albert Einstein năm 1905 và trở thành công thức nổi tiếng nhất tạo nên tiền đề cho sự đột phá trong khoa học công nghệ sau này. Trong công thức E=mc2, E là năng lượng, m là khối lượng và c là tốc độ ánh sáng trong môi trường chân không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.