Trung Quốc, Thượng Hải, đường Nam Kinh. Tiếng xích xắt cót két nặng nề như động đất vang lên trên con đường dành cho người đi bộ, cứ như có một người khổng lồ dùng sức kéo lê cái gì đó trên mặt đất vậy. Đương nhiên đó là Thợ Giày Sắt đang dùng xích trói hai người chơi, khi đi ngang qua một nhà hàng hải sản, hắn quay đầu nhìn vào bên trong. Trong đó lặng ngắt như tờ, không có động tĩnh gì. Thợ Giày Sắt hoài nghi nhìn trong chốc lát, lúc này mới tiếp tục kéo hai người chơi kia về hướng Hắc tháp. Trong nhà hàng hải sản sau lưng hắn, nhóc mập Triệu Tử Ngang cùng Jacks dựa lưng kề sát mặt tường, nghe thấy tiếng xích sắt biến mất mới thở phào nhẹ nhõm. Triệu Tử Ngang vẫn còn hãi: “Tiến sĩ, kia chẳng phải là Thợ Giày Sắt trong phó bản Thợ Giày Sắt, cái phó bản hiện thực chúng ta từng nghe nói lúc trước sao? Em nhớ hình như anh Đường Mạch và Phó thiếu tá đã từng vào phó bản đó rồi nhỉ, đã thông đóng rồi. Tại sao tên đó lại xuất hiện nữa, chẳng lẽ hắn chính là Người bảo vệ của Hắc tháp ở Thượng Hải?” Lạc Phong Thành nói: “Xem tình huống này thì hẳn là như vậy. Bây giờ chúng ta không có manh mối gì về Hắc tháp, may là bên Đường Mạch và Phó thiếu tá có, San San ở bên đấy nên chắc bọn họ đã tìm được một tòa Hắc tháp giấu kho báu rồi.” Lạc Phong Thành suy tư một lát, nói thêm: “Jacks, anh ở đây quan sát động tĩnh của Thợ Giày Sắt. Nhóc mập, em về căn cứ gọi Đường Xảo đến đây. Sau đó bốn chúng ta cùng nhau tiến công chiếm đóng tòa Hắc tháp này.” Đã trải qua nhiều trò chơi Hắc tháp như vậy, thậm chí còn là người chơi đầu tiên ở Trung Quốc nhận được phần thưởng của Eva, Jacks cũng có hiểu biết không ít về thế giới Hắc tháp. Hắn nói: “Tiến sĩ, thực lực của Thợ Giày Sắt rất mạnh, tuy rằng không đạt đến trình độ như Bà ngoại Sói hay Ông già Noel nhưng nếu muốn đối phó với hắn thì chúng ta sẽ rất tốn rất nhiều công sức. Chúng ta không có một chút manh mối nào về tầng bảy, anh xác định tòa tháp ở Thượng Hải này là một trong những Hắc tháp giấu kho báu sao?” Lạc Phong Thành ngẩng đầu nhìn hắn: “Không xác định.” Jacks sửng sốt: “Tiến sĩ?” Hắn thường theo thói quen tin tưởng Lạc Phong Thành, cho nên kể cả Lạc Phong Thành có nói “Không chắc chắn” thì hắn vẫn sẽ tin rẳng đối phương có lí do của mình. Triệu Tử Ngang cân nhắc một chút, vậy mà lại suy nghĩ ra chân tướng: “Tiến sĩ, anh cho rằng năm tòa tháp giấu kho báu mà Hắc tháp chọn đều có điểm đặc biệt? Hắc tháp không thể chọn bừa năm tòa tháp để cho người chơi chiếm đóng được. Năm tòa tháp này đều có ý nghĩa quan trọng đối với người chơi, thậm chí là đối với Hắc tháp. A, tòa tháp của Thượng Hải chúng ta có ý nghĩa đặc biệt gì sao?” Nhóc mập đã tiến bộ rất nhiều, Lạc Phong Thành cười nói: “Có một chuyện Đường Mạch chưa kể, nhưng sau khi thông qua một ít thủ đoạn, anh đã biết được thông tin này. Ngày 7 tháng 12 năm 2017, Trung Quốc khu 2 người chơi Đường Mạch thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất hình thức khó khăn. Đây là hình thức khó khăn đầu tiên trên thế giới, em nói xem, không phải có điểm đặc biệt sao?” Jacks cùng Triệu Tử Ngang đồng loạt gật đầu. Lạc Phong Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa, bóng dáng Thợ Giày Sắt càng ngày càng nhỏ. “. . . . . .Kể cả xác suất chỉ có một phần, chúng ta cũng không thể bỏ qua tòa Hắc tháp này.” Cùng lúc đó, Trung Quốc, Quảng Châu. Ngay khi Hắc tháp tuyên bố “Trở về địa cầu”, người chơi Quảng Châu cũng giống các người chơi khác trên toàn cầu, họ đều vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất để lao đến tòa Hắc tháp phía trên tháp eo thon ở trung tâm Quảng Châu. Đương nhiên khi cô bé buộc tóc hai bên cầm que diêm khổng lồ xuất hiện trên đỉnh tháp, tất cả mọi người vẫn chưa phản ứng lại đã thấy con nhóc cười ha ha, nói một câu “Thật là nhiều thật là nhiều nguyên liệu để đốt” rồi dùng sức quẹt diêm khai hỏa, ngọn lửa lớn nháy mắt thiêu rụi trung tâm Quảng Châu. Ngọn lửa này cực kỳ quỷ dị, tốc độ lan tràn của nó cực nhanh, mà lại còn không thể dập tắt. Các người chơi đều chạy trốn, nhưng rất nhiều người chưa kịp thoát thân đã bị lửa vây quanh, còn một ít người chơi thực lực yếu kém bị lửa bén vào người. Bọn họ không thể dập lửa, chỉ có thể chém đứt bộ phận bị dính để phòng ngửa lửa lại lan thêm. Trong số những người chơi bị bao vây có đủ mấy thủ lĩnh cùng thành viên của các tổ chức cao cấp tại Quảng Châu. Khi Hắc tháp tuyên bố quy tắc trò chơi của tầng bảy, bọn họ cũng đã lên kế hoạch tìm cơ hội tiến công tòa Hắc tháp ở Quảng Châu này, không thể bỏ qua bất cứ tòa tháp nào có khả năng trở thành nơi giấu kho báu. Nhìn tình hình hiện tại, có vẻ cô bé này chính là Người bảo vệ của Hắc tháp ở Quảng Châu. Mấy thủ lĩnh liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt nói: “Lên!” Trong nhất thời, hơn mười bóng người đen sì vèo một tiếng vút qua không khí, lao đến nơi cô bé đang phóng hỏa. Có người chơi nhỏ giọng nói một câu: “Người dưới lòng đất cầm que diêm chạy đi phóng hỏa khắp nơi, hình như mình từng nghe qua ở đâu đó rồi.” Không chờ hắn nhớ ra, mấy người chơi đã thành công chế ngự cô nhóc kia. Cô bé này yếu đến không thể tin nổi, nhiều nhất cũng chỉ là trình độ Hắc tháp tầng hai, trước mắt những người chơi tinh anh ở Quảng Châu này thì căn bản chẳng đáng sợ gì. Mọi người cướp que diêm của con nhóc, đang định trói nó lại thì tiểu cô nương trên mặt đất với khuôn mặt là một lớp Mosaic dày lại đột nhiên lách người chuồn đi, trơn trượt như một con cá. Cô bé vừa chạy vừa khóc gào: “Các ngươi bắt nạt ta, các ngươi bắt nạt ta, ta muốn mách mama ta hu hu hu. . . . . .Các ngươi chờ đó cho ta!” Đại khái là chưa từng chịu qua ủy khuất như vậy, cô bé buộc tóc hai bên khóc lớn, chạy càng ngày càng xa, cuối cùng lao vào trung tâm Quảng Châu đang bị ngọn lửa thiêu rụi. Các người chơi định đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.
Một người chơi cau mày nói: “Cô bé cầm que diêm lớn phóng hỏa khắp nơi, trên mặt còn có một tầng mosaic, rốt cuộc mình từng nghe ở đâu nhỉ. Mình thật sự từng nghe qua rồi mà. . . . . .” Ngay sau đó, một giọng nữ ồ ồ trực tiếp trả lời vấn đề của hắn: “Là ai! Là ai đánh con gái ta! Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, đám nhân loại dơ bẩn chết tiệt các ngươi không thông được sao!” Mosaic nấp sau lưng mẹ mình, nhăn mặt làm hề với các người chơi Quảng Châu. Đột nhiên nghe lời này, thân thể cô bé cứng đờ, ô gạch che đầy trên mặt nên không thể thấy rõ biểu tình, nhưng không nghĩ cũng biết nó rất buồn bực: “Mama, ta không phải chó. . . . . .” Mama hừ một tiếng: “Một con nhóc không ham học, sinh ngươi ra còn không bằng sinh một con chó! Thịt chó nướng lên cũng còn ngon hơn ngươi!” Mosaic: “. . . . . .” Mama bắt nạt người ta!!! Nhìn thấy con sói cái hung ác bạo lực này, các người chơi rốt cuộc nhớ ra cô bé mặt mosaic này là ai. Con sói cái kia là BOSS Hắc tháp phổ biến nhất ở Hắc tháp tầng ba và tầng bốn, thực lực nó rất mạnh, nhưng nó chỉ mạnh ở phương diện vũ lực, khi thông quan trò chơi mà nó phụ trách, chỉ cần sử dụng mưu kế xảo diệu một chút là có thể thành công thông quan. Nhưng giá trí vũ lực của con sói này vẫn rất cao. Một thủ lĩnh của tổ chức nào đó đã từng bị nó đánh cho suýt chết, bây giờ nhớ đến việc thiếu chút nữa bị nó cắn đứt đôi khiến bụng anh ta bắt đầu đau. Nhưng mà giờ bọn họ đã không còn là bản thân lúc trước, đối mặt với con sói cái này căn bản không hề đáng sợ. Hai bên chiến đấu hết sức căng thẳng, cũng không biết là ai động thủ trước, hơn mười người chơi Quảng Châu cùng Sói mama loạn thành một đoàn. Con sói này tàn nhẫn đến cực điểm, mỗi một vuốt đều gần như chém cơ thể người chơi thành hai nửa. Nhưng nó chung quy vẫn hai đấm không địch nổi bốn tay, rất nhanh cánh tay phải của nó đã bị chém đứt, chỉ còn một mảnh da kết nối lỏng lẻo. Mosaic thấy không ổn thì xoay người bỏ chạy. Sói mama mắng một câu: “Sinh ngươi không bằng sinh con chó!” Sau đó, nó giận dữ nhìn những người chơi Quảng Châu: “Các ngươi chờ đó cho ta!” Người chơi Quảng Châu: “. . . . . .” Không phải, sao những lời này quen tai thế nhỉ, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi. Ba phút sau, “thiếu nữ” mặc váy trắng ren hồng cầm theo chiếc ô nhỏ hồng phấn chậm rãi bước ra từ trung tâm Quảng Châu, nâng đôi đồng tử thú xanh biếc lên, nhìn các người chơi rồi liếm răng nanh sắc nhọn, các người chơi Quảng Châu đồng loạt trợn to hai mắt, lưng căng chặt, mồ hồi lạnh thấm ướt áo. Ánh sáng chói mắt hạ xuống, Bà ngoại Sói mỉm cười: “Là ai, là ai vừa rồi đánh con gái ta. Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, hừ, không hiểu sao?” Người chơi Quảng Châu: “. . . . . .” Vãi! Đụ má đánh xong trẻ nhỏ thì đến người lớn, đánh người lớn xong rồi thì người già lại nhảy vào! Trên toàn cầu, những tình huống như thế đều phát sinh ở khắp nơi, điều duy nhất không giống nhau chính là có một số nơi Người bảo vệ vô cùng yếu, chẳng hạn như Đại gà tây, với trình độ của nó, chỉ vỏn vẹn trong nửa tiếng đã có người chơi chiếm đóng tòa Hắc tháp đó rồi, nhưng tiếc là đó không phải tòa tháp giấu kho báu. Mà lại có những nơi Người bảo vệ vô cùng mạnh. Chẳng hạn như Đoàn trưởng Gánh xiếc thú kỳ quái Grea ở khu Xương Bình của Bắc Kinh, hay Bà ngoại Sói ở Quảng Châu. -ooo- Đức, Berlin. Giữa một mảnh tuyết lớn mênh mông, cô gái có mái tóc trắng với dáng người nhỏ cúi đầu, hai tay cầm hai cây giáo đen dài, một bước lại một bước giẫm xuống thật sâu trong tuyết , đi về hướng tòa tháp đen khổng lồ phía trên Cổng Brandenburg ở trung tâm Berlin. Giữa lớp tuyết dày thế này, cô là người duy nhất đi ngược hướng gió và tuyết. Dọc theo đường cô đi, những xác chết nằm ngang dọc trên mặt đất. Bọn họ giống như bị cái gì tông chết, mắt trợn to ngã trên mặt đất, máu đỏ nhuộm hồng bông tuyết trắng. Rốt cuộc, cô đi tới bên dưới Hắc tháp. Yelena Ivanovna ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn ông già Noel đang lái xe trượt tuyết xoay vòng đấu đá lung tung bên dưới tháp ở cổng Brandenburg. Giữa đống tuyết còn có ba người chơi chưa chết, bị ông già Noel cùng tuần lộc của ông ta đuổi đến khi sức cùng lực kiệt. Ông già Noel tựa hồ đã nhận ra một ánh mắt, ông ta quay đầu, thấy được cô gái thấp bé đang tiến tới.
Ông ta cười ha ha: “Merry Christmas, đứa nhỏ đáng yêu của ta!” Yelena nhíu mày, cô lật tay nâng lên hai ngọn giáo dài, phi thẳng về phía ông già Noel. -ooo- Ấn Độ, New Delhi, Cổng Ấn Độ. Giống như cổng Brandenburg ở Berlin, bên trên Cổng Ấn Độ cũng là một tòa tháp đen khổng lồ lơ lửng. Nhưng điểm khác nhau chính là, bên dưới tòa tháp lại là một biển máu trải dài. Một loli tóc hồng nhếch môi cười, lộ ra mấy cái răng nanh nhỏ. Cô bé có một khuôn mặt ngây thơ dễ thương, nhưng hai tay nó lại nhuốm đầy máu tươi. Vô số người chơi Ấn Độ chạy về phía cô bé, bị cô bé một quyền đấm nát nội tạng. Nhưng không ai từ bỏ. Một tiếng hét tức giận vang lên giữa biển xác chết khủng bố: “Ả là Vương hậu Hồng Đào, đây chắc chắn là một tòa Hắc tháp giấu kho báu. Chết vào bảy ngày sau cũng là chết, chết bây giờ cũng là chết. Giết ả đi!!!” Trên toàn cầu, dưới hơn một vạn tòa Hắc tháp, người chơi mỗi nơi đều ra sức công tháp. Mà ở Trung Quốc, khu Xương Bình. Sau khi Vương Tiểu Điềm nói xong, nàng ta đứng lên từ trên ghế, tao nhã đi tới một ô vuông màu vàng trước mặt. Ngay một giây khi bước vào, một cái tên màu vàng hiện lên trước mặt nàng ta. Ba chữ “Vương Tiểu Điềm” lơ lửng giữa không trung, Đường Mạch nhìn bốn phía, trước mặt những người chơi cứng đờ nhợt nhạt bị nhốt trong ô vuông cũng hiện lên một cái tên màu vàng y hệt. Chẳng qua trước mắt bọn họ không phải là tên của Vương Tiểu Điềm mà là tên chính bọn họ. “Đến đây nào những người bạn mới, chúng ta tạm dừng trò chơi một lát đã.” Vương Tiểu Điềm nâng tay lên, dấu chấm than màu vàng trôi nổi trên đỉnh đầu người chơi dừng hẳn lại. Nàng ta vỗ vỗ tay, một quyển sổ mỏng đột nhiên xuất hiện. Trên bìa quyển sổ viết vài chữ “Danh sách khách mời của chương trình《Happy Quiz 》”, Vương Tiểu Điềm mở sổ ra, cổ tay vừa động đã quăng quyển sổ cho sáu người Đường Mạch. “Viết tên các ngươi lên đi, đừng viết sai đấy, viết sai rồi không sửa được đâu.” Lúc này, tiếng thông báo của Hắc tháp vang lên—– “Ding dong! Xin hãy viết tên mình lên quyển sổ của Vương Tiểu Điềm để được đánh dấu vào mục ‘khách quý’.” Mọi người liếc mắt nhìn nhau, theo thứ tự điền tên lên quyển sổ. Sau khi bọn họ viết xong, tên của bọn họ lóe lên một quầng sáng vàng, cứ như bị in xuống. Đường Mạch nhìn phía trên cùng của trang giấy, ở đó viết—– 『Người dẫn chương trình: Vương Tiểu Điềm』 Vương Tiểu Điềm vỗ vỗ tay, danh sách bay trở lại tay nàng ta. Nhìn đến sáu cái tên trên sổ, Cinderella cười ngọt ngào, nói: “Tốt rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu trò chơi nhé. Sáu vị khách mời xin hãy tiền vào đi, chúng ta tiến hành.” “Ding dong! Thành công kích phát phó bản nhiều người cỡ lớn ‘Trò chơi hỏi đáp vui vẻ của Cinderella’.” “Quy tắc trò chơi—-“ “Thứ nhất, trả lời các câu hỏi trong trò chơi, phải trả lời đáp án chính xác. Trả lời sai trực tiếp bị knock-out.” “Thứ hai, người chơi cùng người chủ trì theo thứ tự trả lời mười câu hỏi, người chơi trả lời được toàn bộ vấn đề là có thể thông quan. Người chủ trì sẽ nhận câu hỏi từ người chơi, nếu trả lời sai thì người chủ trì sẽ bị loại bỏ, người chơi cũng sẽ thông quan.” “Thứ ba, không thể hỏi phương pháp thông quan trò chơi cùng những vấn đề tương tự.” “Thứ tư, hãy quản lý tên của mình, đó là giấy thông hành để tham gia chương trình.” “Chẳng biết vì sao mà lượt xem của 《Happy Quiz》dạo gần đây liên tục bị thụt giảm, nó đã gần như xếp hạng cuối vào tuần trước. Vì sao người ta đều thích xem chương trình mới 《Làm thế nào để nấu thịt người trong môi trường hoang dã》của Bà ngoại Sói chứ, điều này Vương Tiểu Điềm nghĩ không ra, nghĩ đến trọc đầu cũng không ra.” Vương Tiểu Điềm đỏ mặt tức giận: “Ta không trọc đầu, ta một chút hay nhiều chút cũng không trọc đầu!!!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]