Chương trước
Chương sau
Ba ngày kế tiếp, khu Tây Á, khu Châu Mỹ lục tục có người chơi thông quan Hắc tháp tầng năm.
Chỉ cần có người thông quan tầng năm, cưỡng chế công tháp sẽ chấm dứt.
Nhưng mà ngày thứ ba qua đi, khu Nam Á vẫn chậm chạp không truyền đến tin tức người chơi công tháp thành công. Ngày 17 tháng 6, sáng sớm ngày thứ bảy cưỡng chế công tháp, một giọng nam khàn khàn nặng nề vang lên trên không trung toàn cầu, mang theo một tia phẫn nộ—–
“Ding dong! Hết thời hạn ngày 17 tháng 6 năm 2018, toàn thể người chơi tầng bốn ở khu Nam Á, không một ai tiến công chiếm đóng Hắc tháp tầng thứ năm. Cưỡng chế công tháp ở khu Nam Á chấm dứt!”
Đường Mạch mở to mắt, vẫn chưa hiểu được ý tứ những lời này.
Ngay sau đó, giọng nói của Hắc tháp lại khôi phục thành tiếng máy móc không cảm xúc.
“Ding dong! Cưỡng chế công tháp hoàn thành, Hắc tháp phiên bản 4.5 chấm dứt.”
“Theo giờ GMT, 6 giờ 00 phút sáng ngày 18 tháng 6 năm 2018, mở ra phiên bản 5.0. Phiên bản sẽ trực tiếp khai thông hình thức công tháp tầng sáu, nội cung cập nhật cụ thể xin người chơi tự tìm hiểu.”
“Thỉnh người chơi cố gắng công tháp!”
Sau khi đem sự kiện cập nhật phiên bản 5.0 liên tục thông báo ba lần, Hắc tháp lại khôi phục bình tĩnh. Tiếng mở cửa vang lên, Đường Mạch ngầng đầu nhìn sang, chỉ thấy Trần San San cùng Phó Văn Thanh thở hồng hộc chạy đến. Sắc mặt cô bé đỏ ửng, hiển nhiên là do chạy quá nhiều. Cô bé vội la lên: “Anh Đường Mạch, anh nghe được phiên bản 5.0 của Hắc tháp chưa?”
Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh cũng đi tới.
Đường Mạch nhìn về phía hai người.
Nguyễn Vọng Thư: “6 giờ sáng theo GMT, cũng chính là 14 giờ chiều ở Bắc Kinh. Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, tôi cùng Luyện Dư Tranh sẽ đi khiêu chiến Hắc tháp tầng sáu.” Dừng một chút, cậu ta nói tiếp: “Lần cập nhật này của Hắc tháp rất kỳ quái, nó cũng chẳng nói rõ nội dung cập nhật, nhưng mà chúng ta không thể chờ kịp nó nói. Chế độ Grab Six, tất cả người chơi cao cấp trên toàn cầu đều sẽ cướp cơ hội thông quan tầng sáu.”
Luyện Dư Tranh nhìn Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt: “Chúng ta cũng là kẻ địch à?”
Đường Mạch cười: “Đúng, kẻ địch.”
Nguyễn Vọng Thư cùng Luyện Dư Tranh không nói thêm nữa, hai người rời đi, chuẩn bị đạo cụ muốn mang theo để thông quan tầng sáu vào ngày mai.
Vừa rồi khi Luyện Dư Tranh hỏi câu đó cũng không thật sự có nghĩa hai bên sẽ trở thành kẻ địch. Cái cô ta muốn hỏi chính là, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt có cùng tổ đội với bọn họ hay không.
Người chơi thông quan tầng năm trên một khu có lẽ rất ít, chẳng hạn như mấy nơi bị cưỡng chế công tháp như khu nước Nga, khu Tây Á, có thể chỉ có một hai người thông quan tầng năm. Nhưng những khu lớn như khu Châu Âu, khu Trung Quốc, khu Châu Mỹ, thông quan tầng năm có thể có năm sáu người, thậm chí lên đến mười người.
Tổng cộng có ba vị trí trên danh sách.
Nếu Đường Mạch tổ đội cùng đám Nguyễn Vọng Thư, bọn họ đương nhiên không cần cướp vị trí của nhau nữa, bọn họ chính là một đội ngũ. Nhưng tổ đội nghĩa là độ khó sẽ gia tăng. Bây giờ Đường Mạch không định mạo hiểm vì tổ đội, hắn cùng Phó Văn Đoạt đã sớm quyết định khi chạm mặt với Bạch Nhược Dao vào bảy ngày trước, sau khi tiến vào trò chơi thì tùy cơ hành động. Nếu độ khó trò chơi đã cao đến mức ngay cả tổ đội cũng chẳng tăng lên bao nhiêu, bọn họ đương nhiên sẽ tổ đội cùng anh ta.
Tổ đội đại diện cho việc khó khăn tăng lên, nhưng cũng có nghĩa đối thủ tranh giành vị trí sẽ giảm bớt.
Trần San San và Phó Văn Thanh đưa hết đạo cụ của mình cho hai người Đường Mạch. Phó tiểu đệ ôm mấy bình nước rỗng sang phòng học kế bên, vất vả cả một buổi chiều mới làm ra ba chục bình. Cậu nhóc đem nước khoáng đưa cho anh trai: “Anh, đây đều là nước khoáng em làm sau khi dị năng tiến hóa, hiệu quả lớn hơn so với trước kia nhiều. Sau khi dùng cũng có thể tăng cường dị năng và tố chất thân thể của các anh trong thời gian ngắn.”
Phó Văn Đoạt cúi đầu liếc mắt nhìn thằng em nhà mình một cái, đem nước khoáng thu vào Ổ gà: “Đi ngủ đi.”
Phó tiểu đệ thành thật gật gật đầu, tìm một chỗ đi ngủ.
Dựa vào dị năng của bọn họ thì không có yêu cầu đối với giấc ngủ. Nhưng điên cuồng sử dụng dị năng khiến tinh lực của Phó Văn Thanh cạn kiệt, cực kỳ mệt mỏi.
Phó Văn Đoạt: “Tôi về nhà lấy vũ khí.”
Đường Mạch: “Tôi đi cùng anh.”
Ban đêm, hai người chờ sau 6 giờ mới rời khỏi Thiên Tuyển, đến nhà của Phó Văn Đoạt ở gần Cố Cung trước. Bọn họ phải phòng ngừa việc bị kéo vào phó bản cho nên mới xuất phát sau 6 giờ, tránh việc bị phó bản trì hoãn, không thể tiến vào Hắc tháp tầng sáu.
Hai người đi vào một tòa nhà hai tầng, khi Phó Văn Đoạt đẩy cửa ra, động tác dừng lại một chút: “Có người đã tới.”
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn anh.

Phó Văn Đoạt: “Trong nhà bị người lục soát qua.”
Hai người cẩn thận điều tra một lần, không phát hiện người khác trong nhà. Đường Mạch nói: “Hẳn là có người chơi đến đây tìm vật tư, cho nên lục lọi một lần, không lục được gì đành bỏ đi.”
Đồ ăn và nước uống trong phòng đã bị người chơi khác cướp sạch sẽ trước khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi đến Bắc Kinh. Nếu còn muốn đến tìm gì thì chỉ có thể là vũ khí. Nhưng thật đáng tiếc, chắc chắn bọn họ sẽ không tìm được vũ khí đâu.
Phó Văn Đoạt đưa Đường Mạch lên tầng hai, đi vào một căn phòng trên sườn hành lang tối tăm. Đây là phòng ngủ của Phó Văn Đoạt, trang trí đơn giản sạch sẽ, chỉ có một cái giường, một cái bàn học, còn có một cái giá sách gọn gàng nữa. Bàn được làm từ gỗ lim, từng món nội thất đều thể hiện phong cách màu trắng mộc mạc cổ xưa của những thế kỷ trước, vừa thấy liền biết đã trải qua nhiều năm lịch sử.
Phó Văn Đoạt đi đến trước ô thứ ba của giá sách, rút ra một quyển《Giới thiệu về vũ khí dưới nước》, lật sách ra.
Chỉ thấy một cái thẻ kẹp sách kim loại mỏng hình chữ U được kẹp trong đó, Phó Văn Đoạt cầm thẻ lên cắm vào một khe nhỏ kín đáo giữa hai giá sách. Chỉ nghe cách một tiếng giòn vang, hai cái giá sách hơi rung một chút, Phó Văn Đoạt vươn tay đẩy hai giá sách ra, hơn trăm khẩu súng đen nhánh nháy mắt xuất hiện trước mặt hai người.
“Súng dài quá dùng cũng không tốt, cậu dùng khẩu súng kia của tôi, tôi lấy vài cái khác.”
Đường Mạch gật đầu: “Được.”
Hai người nhét một ít súng và đạn vào ba lô, Phó Văn Đoạt lại cầm một ít lựu đạn mà Đường Mạch không biết. Phát hiện ánh mắt Đường Mạch dừng trên lựu đạn, Phó Văn Đoạt lấy ra một quả lựu đạn màu trắng dạng ống, cầm trên tay: “Lựu đạn phản xe tăng M70, nguyên mẫu là kiểu 80. Đây là phiên bản cũ trước khi thay đổi, trước mắt vẫn còn được giữ bí mật, không hoàn toàn đưa vào sử dụng trong quân đội. Tuy rằng đạo cụ Hắc tháp rất mạnh nhưng loại vũ khí này cũng có thể tạo ra một vụ nổ rất lớn.”
Đường Mạch: “Phản xe tăng? Nó có thể phá hủy xe tăng à?”
Phó Văn Đoạt gợi lên khóe môi: “Nó có thể phá hủy cả một tòa nhà.”
Khi Phó Văn Đoạt đóng cửa ngầm lại, ánh mắt lia đến một khẩu súng lục màu đen treo trên tường, trước khi giá sách khép lại anh nhanh chóng bắt lấy, đưa cho Đường Mạch.
Đường Mạch kinh ngạc nhìn anh: “Gì đây?”
“Khẩu súng này là khẩu trước đây tôi hay dùng, lực phản chấn không mạnh, rất tiện tay.”
Đường Mạch đầu tiên là sửng sốt, sau một lúc lâu, hắn cười lạnh một tiếng, cự tuyệt khẩu súng này: “Hợp với anh.”
Phó Văn Đoạt nhướng mày, thấy bộ dáng hiếm khi tức giận của Đường Mạch còn hứng thú nhìn thêm vài lần, không lấy lại khẩu súng.
Đường Mạch nhíu mày: “Anh nhìn cái gì.”
Ánh mắt Phó Văn Đoạt trầm tĩnh: “Khẩu súng này quả thật thích hợp với lính mới.” Hợp với cậu.
Đường Mạch: “. . . . . .”
Thế này hơi quá rồi đấy nhé!
Đã lấy xong vũ khí muốn mang theo rồi, Đường Mạch đang chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên, một thứ gí đó lạnh băng chui vào trước ngực hắn. Hắn dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “?”
Ngón tay Phó Văn Đoạt vừa động, khẩu súng kia được anh thoải mái bỏ vào túi áo Đường Mạch, động tác cực kỳ trôi chảy, nhanh đến mức ngay cả Đường Mạch cũng chưa phản ứng lại.
Đường Mạch cảm thấy buồn cười, lại lấy khẩu súng đó ra từ trong túi áo.
“Đây là khẩu súng đầu tiên tôi dùng.”
Đường Mạch nhìn nòng súng, lại nhìn Phó Văn Đoạt.
Ánh trăng trong suốt xuyên qua ô cửa sổ, chiếu vào cùng bóng cây loang lổ. Ánh mắt Phó Văn Đoạt tối đen tĩnh mịch, anh yên lặng nhìn Đường Mạch, thật lâu sau, anh khẽ cười: “Tặng cho người đầu tiên tôi thích.”
Đồng tử của Đường Mạch nhẹ nhàng rung lên, trong mắt hắn có ảnh ngược của nam nhân cao lớn kia, đôi mắt đối phương cũng phản chiếu lại hình ảnh hắn. Chỉ một mình hắn.
Nụ hôn rất nhanh đã hạ xuống, ban đầu giống như lông vũ lướt nhẹ qua, dần dần nặng thêm, mang theo hơi thở nồng đậm của đàn ông.
Trên giường vẫn còn sót lại mùi hương của Phó Văn Đoạt, khi Đường Mạch chôn mặt trong đó, hương vị nhàn nhạt sạch sẽ kia thấm vào miệng mũi hắn. Bóng cây quay cuồng lắc lư, khẩu súng đã lên đạn, mỗi khi bắn đều khiến giường rung lắc liên tục.
Mồ hôi đọng trên khuôn mặt thanh niên, Đường Mạch mở hai mắt, thứ lực lượng gợi cảm và hung hãn đang đâm vào lòng hắn. Hắn vòng tay ôm lấy cổ Phó Văn Đoạt, hôn lên.

Phát súng thứ nhất bắn ra, Đường Mạch hơi thở dốc, vươn tay lấy ra Sổ dị năng từ trong không trung. Hắn mở trang cuối cùng ra, chỉ kịp thấy sáu chữ “Dị năng: Tái tổ hợp gien” ở dòng đầu tiên thì đã bị nam nhân kéo xuống.
Sổ dị năng bị chủ nhân của nó ném trên mặt đất.
Chỉ tiếc mỗi dị năng chỉ có thể thu thập được một lần, dù có làm đi làm lại cũng không thể tăng cấp bậc của dị năng lên. Đường Mạch đột nhiên cảm thấy có điểm lỗ vốn, nhưng hắn suy nghĩ một chút, thuận tiện kéo đối phương xuống, dùng sức hôn lên môi Phó Văn Đoạt.
—ooo—
Rạng sáng, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt trở lại Thiên Tuyển, xác định an toàn của hai đứa nhỏ. Hai người chuẩn bị tốt mọi thứ, 13 giờ 30 phút trưa ngày 18 tháng 6, bọn họ cùng Nguyễn Vọng Thư, Luyện Dư Tranh cùng nhau đi đến phía dưới Hắc tháp. Những người chơi bình thường nấp ở chỗ tối lặng lẽ quan sát những người chơi cao cấp chuẩn bị tiến công chiếm đóng tầng sáu kia.
Hai mươi phút sau, một thanh niên trẻ tuổi trắng trẻo đi từ xa tới. Khi thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, mí mắt gã giật giật, không hé răng đi đến bên cạnh.
Đường Mạch nhướng mày nói: “Hóa ra Ninh Tranh cũng thông quan tầng năm rồi.”
Sau đó là Bạch Nhược Dao. Thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, anh ta vui vẻ vẫy vẫy tay. Lại nhìn thấy Ninh Tranh, thanh niên mặt búp bê cực kỳ tự nhiên mà chạy đến, cười hì hì: “Ninh Ninh, chúng ta lâu như vậy không gặp nhau rồi, ngươi trốn ở đâu vậy. Ta hoàn toàn không tìm thấy ngươi luôn, thật sự khiến ta rất khổ sở đó nha.”
Ninh Tranh tức đến mức suýt ngất, gã chạy ra chỗ khác, muốn cách cái tên dở hơi này xa một chút.
Còn một phút đồng hồ cuối cùng, Đường Mạch khó hiểu quan sát bốn phía, nói: “Mộ Hồi Tuyết không tới?”
Đợi hồi lâu, vẫn không thể đợi Mộ Hồi Tuyết xuất hiện.
. . . . . .Cô ta sẽ không chết trong trò chơi ở tầng năm, hay là bị Andre giết đó chứ?
Một giây kia khi đồng hồ điểm 14 giờ, chỉ thấy Hắc tháp không có một tia biến hóa nào, vẫn đen sì sì lơ lửng trên không trung như trước. Lần đầu tiên Hắc tháp cập nhật phiên bản mới mà yên lặng như vậy, giọng trẻ con trong trẻo tuyên bố một câu “Ding dong! Hắc tháp phiên bản 5.0 chính thức online!”, sau đó liền im bặt không nhúc nhích gì.
Nhưng sau những lời này, tất cả người chơi tụ tập ở đây đều tập trung tinh thần, nhanh chóng xác định công tháp.
Ánh sáng trắng chói mắt tràn ngập trong tầm mắt Đường Mạch, ngay một giây khi hắn sắp tiến vào trò chơi công tháp, trong dư quang của hắn tựa hồ xuất hiện một thân ảnh đang chạy vội tới. Giọng nữ buồn bực hô lên: “Ta nói này ngươi làm ơn đừng có theo ta nữa cái! Ngươi cứ giết ta mãi, đừng có cản trở ta công tháp nữa!”
Hoàn toàn không thể nghe hiểu lời nói của đối phương, Andre chỉ mơ hồ hiểu được hai chữ “Công tháp”. Vì thế gã nói: “Oa và ni cùng nhau, công hắn.”
[Đáng ra phải là “Tôi và cô cùng nhau công tháp”, “ta” và “ngươi” đọc nhầm thì mình giải thích rồi, ở đây Andre phát âm sai từ “tháp” trong “công tháp”, từ “tǎ” thành “tā” (hắn, anh ấy,….)]
Mộ Hồi Tuyết: “. . . . . .”
Cùng nhau công tháp cái mẹ ngươi!!!
Khắp nơi trên toàn cầu, trừ khu Nam Á, mỗi khu đều có người chơi lập tức xin vào trò chơi công tháp ngay sau một giây Hắc tháp tuyên bố cập nhật. Bọn họ đều chọn tiến vào trò chơi trước cho nên không biết, sau khi bọn họ hoàn toàn tiến vào, một giọng trẻ con vang dội truyền khắp toàn cầu—-
“Ding dong! Ngày 18 tháng 6 năm 2018, 30 người chơi ở chín khu thuận lợi tiến vào Hắc tháp tầng sáu.”
“Tổng cộng khu Lampang 1 người, khu Đông Nam Á 2 người, khu Đông Á 2 người, khu Tây Á 1 người, khu nước Nga 1 người, khu Châu Mỹ 2 người, khu Châu Âu 5 người, khu Hoa Kỳ 7 người, khu Trung Quốc 9 người.”
(*) Khu Lampang: Lampang là một thành phố, thủ phủ của tỉnh Lampang, Thái Lan. Thành phố Lampang có diện tích km2, dân số năm 2006 là: 60.591 người. Thành phố này đã có các tên Wiang Lakon và Khelang Nakhon. Đây là thành phố lớn thứ 3 tại phía bắc Thái Lan. (nguồn: wikipedia)
Trung Quốc, Thượng Hải.
Lạc Phong Thành kinh ngạc đứng ở bãi đỗ xe ngầm, nhìn về phía tòa Hắc tháp bên kia bờ sông Hoàng Phổ. Jacks thở hồng hộc chạy tới: “Tiến sĩ, sao vậy. Hắc tháp có ý gì đây, sao lại đột nhiên nói ra tin tức của người chơi công tháp. Trung Quốc chúng ta vậy mà có chín. . . . . .”
Jacks còn chưa nói xong, một giọng trẻ con lạnh băng đã cắt ngang lời hắn—-
“Ding dong! Tây Á khu 4 người chơi chính thức Picot Burjanadze thông quan thất bại, số người công tháp ở Tây Á là 0.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cái câu tiếng Quảng Đông kia còn có ý tứ khác là: Ta nói ngươi có thể đừng đi theo ta nữa được không, ngươi có giết được ta đâu, đừng ngáng chân khi ta công tháp.
(Editor: Thật ra cái câu Mộ Hồi Tuyết nói ở trên có mấy từ địa phương nhưng mình không biết dịch thế nào cho đúng nên mình để theo nghĩa mình hiểu, thế mà nó đúng nghĩa thật:D)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.