Hai mắt Đường Mạch nheo lại, nói một cách chắc chắn: “Anh cũng thông quan Hắc tháp tầng năm rồi.” Nghe xong lời này, Bạch Nhược Dao đút hai tay vào túi quần, trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Oa, Đường Đường, chẳng lẽ trong lòng cậu tôi không thể thông quan tầng năm sao. Tất cả mọi người đều muốn cướp Grab Six, chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi không đủ khả năng để làm vậy à.” Thanh niên mặt búp bê làm ra một bộ dáng bị tổn thương: “Cậu nghi ngờ thực lực của tôi.” Đường Mạch không phản ứng anh ta. Hắn cùng Phó Văn Đoạt thông quan Hắc tháp tầng năm vào ngày hôm qua, đến nay đã trôi qua một ngày. Nếu sau khi Hắc tháp cập nhật phiên bản 4.5 Bạch Nhược Dao liền lập tức lựa chọn tiến vào trò chơi công tháp, vậy thì việc anh ta thông quan tầng năm cũng không phải là không thể. Thanh niên mặt búp bê này có được thực lực cường đại hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài cợt nhả của anh ta. Phó Văn Đoạt thản nhiên nói: “Cái phi tiêu kia là một phi tiêu bình thường.” Nụ cười trên mặt Bạch Nhược Dao khựng lại trong chớp mắt, nhưng anh ta không định lấy cái phi tiêu đó ra: “Thế hả, cứ để tôi cất đi là được rồi, hì hì, là món quà Phó thiếu tá cho tôi mà.” Không có một chút ý định trả lại phi tiêu nào. Phó Văn Đoạt nhướng mày quét mắt nhìn anh ta. Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt không định dông dài với Bạch Nhược Dao, Bạch Nhược Dao ban đầu còn muốn nói mấy thứ vô nghĩa, nhưng anh ta nhớ tới chuyện sau phó bản cửa hàng kẹo của ông già Noel lần trước, cảm thấy như mình đang tự tìm mất mặt, liền đi thẳng vào chủ đề: “Nếu tôi đoán không sai, ngày hôm qua sau khi hai người thông quan Hắc tháp tầng năm cho đến bây giờ, hai người chắc đã thử khiêu chiến tầng sáu hơn một lần rồi nhỉ. Chưa thành công?” Đường Mạch hỏi lại: “Anh thì thành công chắc?” Nếu Bạch Nhược Dao thành công thì anh ta đã không đứng đây. Bạch Nhược Dao cười tủm tỉm: “Nếu tất cả mọi người đều không thành công, tôi đây có thể yên tâm rồi. Thật vô nghĩa mà, không thể công tháp, cũng không biết khi nào có thể công tháp. Nè, Đường Đường, hay là chúng ta dựng lều dưới chân Hắc tháp đi. Phải từng giây từng phút đi thử công tháp, nếu không nhỡ đâu có một ngày Hắc tháp bình thường trở lại, cho phép công tháp, lúc đấy chúng ta lại không biết gì thì hơi rách việc đấy. Còn phải cướp Grab Six nữa chớ.” “Anh tới đây chỉ để nói cái này à?” Đường Mạch bình tĩnh nhìn thanh niên mặt búp bê trước mắt, thật lâu sau, hắn cong môi: “Anh muốn moi tin tức từ tôi chứ gì. . . . . .Đến nhìn xem chúng tôi có biết chuyện gì đang xảy ra với Hắc tháp không.” Lập tức bị nói trúng tim đen, Bạch Nhược Dao cười một tiếng, ngăn lại đề tài: “Tôi đâu có nói như vậy.” Điều khiến anh ta không ngờ chính là, Đường Mạch thế nhưng nói thẳng: “Anh có ý tưởng gì.” Chưa từng được đối phương hỏi giống bạn bè thế này, Bạch Nhược Dao sửng sốt một lát. Phó Văn Đoạt: “Cậu đến đây chẳng phải vì có chút phỏng đoán sao.” Ba vị người chơi Trung Quốc đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng năm lẳng lặng nhìn nhau chăm chú, thật lâu sau, Bạch Nhược Dao cười hì hì duỗi tay ra: “Tôi thật sự có một ý tưởng đấy, Đường Đường, sao cậu biết hay vậy.” Sau đó, Bạch Nhược Dao lần đầu tiên quang minh chính đại bước vào căn cứ của Thiên Tuyển bằng cổng chính của trường trung học số 80. Nguyễn Vọng Thư, Luyện Dư Tranh không ở đây, Lí Diệu và vài thành viên trung tâm khác đã tiến vào trò chơi và công tháp. Đường Mạch mang theo Bạch Nhược Dao đi vào một phòng học trước đó mình cùng Phó Văn Đoạt từng đặt chân, Bạch Nhược Dao cũng không khách khí, trực tiếp ngồi trên bục giảng. “Nơi này không tồi, là điểm giao nhau của mấy tiệm tạp hóa, giao thông phát triển, cách Hắc tháp cũng gần. Thiên Tuyển sướng thật đấy.” Đường Mạch: “Nói chuyện chính đi.” Ý cười trên môi Bạch Nhược Dao thu đi một chút, anh ta ngừng một lát rồi nói: “Trò chơi công tháp của tầng sáu. . . . . .Có thể không đơn giản.” Hắc tháp đột nhiên xuất hiện dị thường, tất cả người chơi đều bị cấm thông quan tầng sáu, nguyên nhân rốt cuộc là gì? Kỳ thật khi nhận ra số liệu dị thường chỉ có ở trò chơi công tháp tầng sáu, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt liền ý thức được một sự kiện: Hắc tháp đang cố ý chờ đợi, chờ những khu khác cũng có được người chơi thông quan tầng năm, sở hữu cơ hội tiến vào tầng sáu. Chuyện này nhìn qua rất không công bằng đối với những người chơi đã thông quan Hắc tháp tầng năm. Hình thức Grab Six, từng người chơi trên toàn cầu đều muốn chiếm lấy một trong ba cái tên trên danh sách kia. Thời gian vô cùng quý giá đối với bọn họ, mỗi một giây trôi qua đều có thể sẽ đủ cả ba người chơi/ đội ngũ thông quan đầu tiên, họ sẽ trở thành người thứ tư, mất đi phần thưởng. Nhưng Hắc tháp lại tàn nhẫn cự tuyệt thỉnh cầu công tháp trước của bọn họ, cấm công tháp. Bạch Nhược Dao ngồi trên bục giảng, nói: “Tất cả mọi người chúng ta đều đang đợi bốn khu khác có người thông quan tầng năm, chính là khu Nam Á, khu Nga, khu Tây Á và khu Châu Mỹ. Hey, Đường Đường, cậu có cảm thấy công bằng không, tại sao chúng ta lại phải đợi cái đám vô dụng bọn họ chứ.” Đường Mạch trầm tư một lúc lâu, ngẩng đầu nói: “Đây tất cả đều là phỏng đoán của anh à.”
Bạch Nhược Dao nghe vậy thì chớp mắt mấy cái: “Phỏng đoán?” Đường Mạch khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa sổ: “Hắc tháp cấm người chơi tiến công chiếm đóng Hắc tháp tầng sáu là vì phải đợi từng khu đều có người chơi thông quan tầng năm, để cuối cùng mọi người cùng nhau công tháp. Chẳng lẽ đây không phải phỏng đoán của anh sao?” Bạch Nhược Dao cười: “Đường Đường, cậu còn nhớ ba nội quy mới của Hắc tháp phiên bản 4.5 không?” Thân thể Đường Mạch khẽ động. Bạch Nhược Dao tự hỏi tự trả lời: “Điều thứ ba, Hắc tháp phiên bản 5.0 dự định sẽ mở ra chế độ tương tác. . . . . .Thế nào là chế độ tương tác?” Chế độ tương tác, ngay trong ngày hôm đó khi Hắc tháp cập nhật phiên bản 4.5, Đường Mạch, Phó Văn Đoạt cùng Trần San San đã phỏng đoán ra một khả năng: Phiên bản 5.0, Hắc tháp sẽ khai thông đường dây liên hệ trò chơi của mười khu trên toàn cầu. Nhưng đây cũng không có nghĩa là hắn sẽ đoán được Hắc tháp tầng sáu đó là phiên bản 5.0 . Đường Mạch không trả lời câu hỏi của Bạch Nhược Dao. Một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên: “Cậu quá chắc chắn.” Tiếng cười của Bạch Nhược Dao dừng lại, rất nhanh, anh ta quay đầu nhìn về phía hắc y nam nhân đứng bên cửa sổ, lại cười hì hì: “Phó thiếu tá, tôi quá chắc chắn cái gì cơ?” Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Cậu quá chắc chắn, rằng không thể thông quan tầng sáu là do phải đợi những khu khác có người thông quan tầng năm.” Bạch Nhược Dao: “Có sao?” Phó Văn Đoạt rũ mắt nhìn anh ta: “Có.” Bạch Nhược Dao vuốt cằm: “Tôi thật sự như thế sao?” Phó Văn Đoạt không dây dưa cùng anh ta. Đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn vào mặt Bạch Nhược Dao, thật lâu sau, Phó Văn Đoạt: “Rất giống như đang giấu bí mật gì đó.” Nghe thấy Phó Văn Đoạt nói vậy, Đường Mạch cũng cẩn thận quan sát thanh niên mặt búp bê kia. Nếu Phó Văn Đoạt không đề cập tới thì quả thật rất khó nhận ra. Không ai thần bí hơn tên Bạch Nhược Dao này. Anh ta là nhân viên tình báo bí mật của quốc gia, trước khi địa cầu online thực lực đã rất mạnh. Nhưng mà dị năng của anh ta thật sự quá yếu. Tuy rằng tố chất thân thể tăng lên rất cao, khiến cho giá trị vũ lực của anh ta cũng tăng. Nhưng nếu so với đám Mộ Hồi Tuyết và Nguyễn Vọng Thư, cái dị năng của anh ta nằm ở một vị trí cực kỳ xấu hổ. Nhưng Bạch Nhược Dao cố tình chính là như vậy, anh ta là người Trung Quốc thứ ba thông quan Hắc tháp tầng năm, lại còn thông quan một mình. Hơn nữa anh ta còn biết rất nhiều thông tin mật. Ai cũng không biết anh ta lấy được nhiều tin tức như vậy ở đâu. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đến nay cũng chỉ có một phỏng đoán mơ hồ về Hắc tháp và các dị năng, anh ta lại có thể có được thông tin rõ ràng “Dị năng của từng người chơi cũng không phải duy nhất, trước kia đã từng có người sở hữu nó” . Đường Mạch bỗng nhiên nghĩ đến: “Anh từng nói, có một BOSS Hắc tháp nói cho anh một ít tin tức, họ Bạch. Nàng là ai?” Bạch Nhược Dao: “Cậu đoán đi.” Trong đầu Đường Mạch hiện lên mấy nhân vật cổ tích có liên quan đến họ “Bạch”. Bạch Nhược Dao tự quyết định: “Tôi chắc chắn lắm à? Thật sao, tôi không biết đấy. Hì hì, đại khái là do tôi rất thông minh cho nên mới có thể đoán được mấy cái đó đấy, Phó thiếu tá.” Phó Văn Đoạt: “Cậu còn chuyện gì nữa không?” Mang vài phần ý tứ đuổi khách. “Cứ ăn cháo đã bát như thế hở?” Phó Văn Đoạt lạnh nhạt nhìn anh ta: “Điều cậu vừa nói lúc trước tôi và Đường Mạch từng đoán qua rồi. Nhưng trước khi Hắc tháp xác nhận, ai cũng không thể biết chân tướng là cái gì.” Chỉ vậy thôi. Bạch Nhược Dao cố ý làm ra bộ dáng bị người ta lợi dụng rồi vứt bỏ, nhưng rất tiếc, hai người trong phòng học không ai thưởng thức tài năng diễn xuất của anh ta. Sau khi thở dài tiếc hận, Bạch Nhược Dao cười tủm tỉm: “Quả thật, còn có một việc cuối cùng nữa. Đường Đường, Phó thiếu tá, Hắc tháp tầng sáu. . . . . .Tổ đội thông quan không?”
Ban đầu Đường Mạch đang đối diện cùng Phó Văn Đoạt, hai người âm thầm trao đổi về vụ Bạch Nhược Dao. Bỗng nhiên nghe lời này, hai người đồng loạt quay đầu. Đường Mạch dùng ánh mắt đánh giá nhìn Bạch Nhược Dao, hắn cười ra tiếng: “Anh lấy tự tin ở đâu thế, cảm thấy được bọn tôi sẽ cùng anh tổ đội sao?” Một giờ sau, thanh niên mặt búp bê mặc áo khoác trắng ngâm nga một bài ca lạc điệu, thoải mái bước ra khỏi trường trung học số 80. Khi đi đến cổng trường, anh ta còn cố ý quay người lại, dùng sức vẫy vẫy tay, nói lời tạm biệt cùng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Đường Mạch cảm thấy vừa bực vừa buồn cười: “Loại người như anh ta thật sự có thể hợp tác sao? Giây tiếp theo liền bán chúng ta đi luôn cũng không chừng.” Phó Văn Đoạt lại không thấy thế, anh nói: “Nếu Hắc tháp tầng sáu thật sự giống với những gì cậu ta nói.” Đường Mạch trầm mặc một lát: “Tám phần có thể tính là như vậy.” Hai người cùng nhau quay đầu, trở lại phòng học. Ba ngày sau, đám Trần San San quay về từ trò chơi công tháp. Nói chung là đã một lần trải qua trò chơi tổ đội với người chơi trình độ Hắc tháp tầng năm, lần công tháp này Trần San San hoàn thành cực kỳ dễ dàng. Lí Diệu bị thương, đang được Phó Văn Thanh cố gắng nâng về Thiên Tuyển. Sau khi Phó tiểu đệ đem được người về thì vội vàng dùng dị năng chữa thương cho Lí Diệu. Cậu nhóc có phần tự trách móc bản thân: “Chị ấy là vì em mới chịu những thương tích này. Đáng ra người bị thương đã là em rồi. . . . . .” Lí Diệu còn hôn mê, Trần San San nhìn cậu nhóc một cái, nói: “Nếu chúng ta đã tổ đội cùng công tháp thì chính là đồng đội của nhau. Dị năng của Lí tỷ tỷ vốn đã là đem vết thương trên cơ thể người khác chuyển đến người mình, sau đó dùng năng lực tự lành mạnh mẽ để hồi phục. Nếu chị ấy không chuyển đi vết thương trên người em, em có thể đã chết trong trò chơi.” Phó Văn Thanh gật gật đầu. Lúc chạng vạng, Lí Diệu liền tỉnh lại. Ngày hôm sau cô ta đã khỏe như vâm, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng suýt chết của hôm trước. Đường Mạch thấy hai đứa nhỏ thân mật hơn với nữ bác sĩ, hắn bình tĩnh nói: “Dị năng của cô ta rất hữu dụng.” Không cần phải đem vết thương của người khác chuyển lên mình, chỉ riêng cái năng lực tự lành đáng sợ kia thôi, Đường Mạch đã cực kỳ muốn sở hữu. Nhưng mà thật đáng tiếc, dựa theo phẩm chất dị năng của Lí Diệu, Đường Mạch có lẽ gần như phải giết chết cô ta thì mới chiếm được dị năng. Thậm chí rất có thể độ khó khi thu hoạch dị năng của Lí Diệu sẽ không hề kém hơn so với Phó Văn Đoạt. Càng về sau, Đường Mạch càng khó lấy được những dị năng mạnh. “Năng lực tự lành?” Đường Mạch quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt: “Ừ, tôi rất muốn có năng lực tự lành của cô ta. Về phương diện đó cô ta mạnh hơn tôi rất nhiều, thậm chí cũng không yếu hơn anh là bao.” Phó Văn Đoạt: “Năng lực tự lành của tôi và cô ta thể hiện ở những phương diện khác nhau.” Chỉ thấy Phó Văn Đoạt lật tay lấy ra một con dao găm, tay phải nâng lên, đột nhiên dừng trên cổ tay. Đường Mạch cả kinh, theo bản năng định ngăn anh lại. Phó Văn Đoạt cũng dừng lại động tác trước khi chém đứt cổ tay mình, anh nói với Đường Mạch: “Quả thật không tuyệt vời đến mức đó. Dị năng của tôi là tái tổ hợp gen, tốc độ khôi phục khi bị thương đúng là chậm hơn rất nhiều so với cô ta, nhưng ở phương diện chữa trị gãy xương, năng lực tự lành rất mạnh.” Khi mới vừa công tháp xong tầng một, Phó Văn Đoạt đã bị con đại gà tây điên cuồng kia cắn đứt một chân. Nhưng mà anh rất nhanh đã mọc lại chân mới. Đấy chính là năng lực tự lành mạnh mẽ của anh. Phó Văn Đoạt thu hồi dao nhỏ, Đường Mạch nhẹ nhàng thở ra. Hơi thở này còn chưa phun ra hoàn toàn, một giọng nam trầm thấp đã vang lên: “Dị năng của tôi không hề yếu hơn cô ta. Cho nên. . . . . .” Đường Mạch ngẩng đầu, nhìn đối phương. Phó Văn Đoạt hé môi, không nói ra tiếng, nhưng Đường Mạch lại biết anh chuẩn bị nói cái gì. . . . . . .Cho nên, cậu định khi nào thì lấy dị năng của tôi đây. Lời nói sắp bật ra từ trong miệng, một giọng trẻ con trong veo bỗng nhiên cắt ngang lời Phó Văn Đoạt. “Ding dong! Nước Nga khu 6 ngạch quân dự bị Yelena Ivanovna thông quan Hắc tháp tầng năm! Cưỡng chế công tháp ở khu nước Nga chấm dứt.” Hai người vội vàng liếc nhau. Đường Mạch: “Giống lần đó khi anh tiến công chiếm đóng Hắc tháp tầng một, khiến tất cả người chơi Trung Quốc đều buộc phải công tháp theo, chỉ cần có người thông quan liềm lập tức chấm dứt công tháp?” “Phải.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]