Chương 59: Tôi là Phó Văn Thanh Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng ----------------- Trêи đài gỗ cao, hoa Mặt Trăng bị chặn dưới lồng kính, lắc lắc phiến lá xanh mượt nhìn ba người chơi. Âm thanh hòa nhã thân thiết nhưng ngữ điệu lại ngập tràn ác ý, lời nó nói khiến ánh mắt Đường Mạch nhìn nó thêm lạnh lẽo. Nữ nhân viên cẩn thận nghiên cứu đường kẻ màu bạc dưới mặt đất, đoạn ngẩng đầu nói: "Ngươi nói trong hai con đường, có một đường chỉ toàn bẫy rập. Thế nếu chúng ta không chọn đường nào mà giẫm thẳng lên đường kẻ thì sao?" Cách này của nữ nhân viên Đường Mạch cũng nghĩ đến rồi, nhưng sau đó cậu lại thấy không đúng. Hoa Mặt Trăng đung đưa cành lá dưới ánh trăng, chẳng tốt lành gì mà nói: "Vậy ngươi giẫm đi." Nữ nhân viên sửng sốt: "Ngươi..." Hoa Mặt Trăng: "Ngươi cứ thử giẫm đi rồi biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mau mau tới, ta chờ nè. Nhưng ta mà là ngươi, ta sẽ chọn đi một trong hai đường, chứ đường kẻ mảnh thế này, ai biết giẫm lên có tính là đi một lúc cả hai không cơ chứ...Ai da, ta có đang nói dối không á? Lúc này thì không nha, ta thề trêи cái mũi của Hậu Cơ luôn." Sắc mặt cô gái trầm xuống, đứng trước hoa Mặt Trăng thích nói dối này, không chỉ có cô ta mà ngay cả Đường Mạch cũng không đoán trước được chuyện gì. Hoa Mặt Trăng thích nói dối, nhưng câu nào nó nói là thật câu nào là giả thì không ai biết. Có lẽ cả hai con đường đều không có bẫy rập, là nó bịa đặt, cũng có thể một trong hai hoặc thậm chí cả hai đều gắn bẫy. Thế nên lời nói của nó chẳng có tí giá trị tham khảo nào hết. Đường Mạch ngồi xuống, nhìn đường chỉ bạc gờ lên khỏi mặt đất. Đường kẻ mảnh như chỉ này xuất phát từ chỗ bọn họ đứng, kéo dài tới bục gỗ của hoa Mặt Trăng. Hoa Mặt Trăng bị lồng kính chụp lên, hẳn không có khả năng xổ lồng thoát xác. Có lẽ nó giống như những bông hoa khác trong nhà kính: Có thể nói chuyện, không thể di chuyển. Giống như hoa hồng trắng ban nãy cam chịu để mặt baby ngắt xuống, không cách nào ngăn cản. "Đường chỉ này không liên quan tới hoa Mặt Trăng, không phải do nó làm ra." Đường Mạch nói: "Khả năng nó vốn dĩ luôn ở đây, cũng có thể do vệ binh mang hoa Mặt Trăng đến đây vẽ xuống. Tôi nghiêng về giả thuyết - đường kẻ này xuất hiện là do Tháp Đen muốn tăng độ khó của nhiệm vụ chi nhánh." Cho tới bây giờ, ba người Đường Mạch đã gặp tổng cộng hai nhiệm vụ chi nhánh. Nhiệm vụ thứ nhất yêu cầu bọn họ trong vòng mười phút đến được nhà kính trồng hoa. Dọc đường đi không có bất kỳ mối nguy nào xuất hiện, hoàn toàn dựa vào tốc độ, chạy hết sức là hoàn thành kịp thời hạn. Nhiệm vụ thứ hai yêu cầu bọn họ đi tìm hoa Mặt Trăng thích nói dối. Hiện tại đã tìm được, chỉ cần ngắt nó xuống thì sẽ tính là hoàn thành nhiệm vụ. Dù trêи đường đụng độ phải báo dữ, Đường Mạch có lẽ cũng sẽ bị thương nếu lúc ấy không dùng dị năng [Một người đàn ông rất nhanh], nhưng cũng không tới nỗi uy hϊế͙p͙ đến tính mạng. Cho nên độ khó của nhiệm vụ thứ hai này cũng không lớn lắm. Đường Mạch nói: "Vì thế câu "đường đi có bẫy rập" là thật, nó không nói dối." Sau đó cậu nhìn sang nữ nhân viên và mặt baby: "Từ chỗ chúng ta đến đài gỗ cao kia ước chừng mười mét. Giống như cô nói đấy, chúng ta có ba lựa chọn – đi sang trái, đi sang phải, đi trêи đường kẻ." Mặt baby đột nhiên giơ tay lên: "Tôi không đi trêи đường kẻ." Đường Mạch cùng nữ nhân viên đồng thời nhìn về phía hắn. Nữ nhân viên quái gở: "Anh làm trò gì thế, không đi thì không đi, liên quan gì đến bọn tôi." Mặt baby chỉ vào Đường Mạch: "Ý của cậu ta không phải là ba người chúng ta mỗi người chọn một đường đi khác nhau à?" Hoa Mặt Trăng đột nhiên bật cười, khi ba người ngước lên nhìn, nó vờ vịt đung đưa mặt hoa. Dưới ánh trăng sáng rọi, nhìn hoa Mặt Trăng trông thật thanh cao tao nhã, nhìn vẻ ngoài mỹ lệ của nó, chẳng ai nghĩ tiếng cười âm hiểm vừa rồi là từ nó vọng lại. Rõ là nó đang cười câu nói vừa rồi của mặt baby. Đường Mạch nhàn nhạt nói: "Tôi không phân công ai đi đường nào, xuất phát từ đâu tự mình lựa chọn, tôi không miễn cưỡng, chỉ nêu ra ba cách đi thôi. Thế nhưng Bruce, tôi lại rất tò mò vì sao anh không muốn đi chính giữa?" "Không phải nó nói đi trêи đường kẻ sẽ tính là đi trêи cả hai đường à?" Mặt baby chỉ chỉ hoa Mặt Trăng. Hoa Mặt Trăng đang xem kịch hay đột nhiên bị điểm danh, nó sửng sốt một hồi, rất nhanh lại ra vẻ điềm đạm: "Đúng thế đấy, là ta nói, đi trêи đường kẻ sẽ tính là đi trêи cả hai con đường. Ta thật sự, thật sự không nói dối đâu." Mặt baby cười nói: "Đúng vậy, ta tin ngươi mà." Hoa Mặt Trăng: "..." Đại khái hoa Mặt Trăng cũng không ngờ bản thân lại có ngày được người khác tin tưởng, cành lá đang đung đưa bên trong lồng kính của nó chợt cứng lại, mãi lâu sau mới tiếp tục lắc lư. Đường Mạch lướt mắt nhìn một hoa một người, nói: "Cá nhân tôi cũng không lựa chọn đi chính giữa. Đường kẻ mảnh thế này, nhón chân đi cũng không tránh khỏi giẫm sang hai bên, rất có khả năng bị phán định là đồng thời đi trêи cả hai đường." Dừng một chút, cậu nói với mặt baby: "Bruce tiên sinh, anh muốn đi đường nào?" Mặt baby: "Nào cũng được, xem hai người đã." Đường Mạch lại nhìn về phía nữ nhân viên. Nữ nhân viên hơi do dự, suy nghĩ một lát rồi hỏi Đường Mạch: "Anh chọn đường nào?" Thời điểm như thế này cũng không cần che giấu làm gì, bởi vì lát nữa hai người này kiểu gì cũng sẽ thấy đạo cụ của Đường Mạch, không bằng nói thẳng ra luôn: "Tôi chọn đi trêи tường. Tôi có một đạo cụ giúp bỏ qua trọng lực, có thể đi lại trêи bất kỳ mặt phẳng nào trong thời gian mười phút." Đường Mạch bịa ra thời gian sử dụng đạo cụ. "Chọn đường nào cũng có khả năng gặp nguy hiểm, cho nên tôi muốn thử đi trêи tường." Nữ nhân viên kinh ngạc nhìn Đường Mạch: "Còn có thể như vậy?" Đường Mạch nhìn về phía hoa Mặt Trăng: "Nó cũng đâu nói không thể." Hoa Mặt Trăng lúc này lại nói: "Nhưng ta cũng không nghĩ tới còn có thể như vậy." Nữ nhân viên nghe xong Đường Mạch nói liền đi đến vách tường, bắt đầu cân nhắc khả năng bản thân đi trêи tường, rất nhanh sau liền từ bỏ. Khoảng cách mười mét không có vật hỗ trợ, Đường Mạch nếu không có đôi giày thần kỳ cũng không thể di chuyển trêи này được. Cách này chỉ áp dụng với Đường Mạch, hai người còn lại không cách nào bắt chước. Thời gian từng giây từng phút qua đi, nữ nhân viên vẫn còn phân vân giữa hai lựa chọn, lúc thì đi sang trái, lúc lại đi sang phải. Đường Mạch cũng không vội. Những lúc như thế này chả ai muốn là người tiên phong. Thế nhưng chả lẽ lại cứ đứng yên, sợ là cả ba không ai đi trước. Nữ nhân viên đề nghị: "Chúng ta cùng nhau đi." Đường Mạch im lặng nhìn nữ nhân viên. Bị Đường Mạch nhìn, cô gái trẻ mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: "Chẳng ai muốn đi trước, nói thật, tôi cũng không thích làm người đi đầu. Thế nhưng nếu cứ tiếp tục dùng dằng, nhiệm vụ sẽ không thể hoàn thành. Chẳng thà đi cùng lúc cho công bằng, thế nào?" Cô gái nhìn về phía mặt baby. Mặt baby cười hì hì: "Tôi không phản đối." Cô gái lại nhìn về phía Đường Mạch. Đường Mạch bình tĩnh nói: "Được." Nữ nhân viên hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói: "Được, vậy đi cùng lúc. Chúng ta hiện tại chọn đường, sau mười giây cả ba đồng thời xuất phát. Lúc chuẩn bị chúng ta đặt tay ra sau lưng nhau, đề phòng có người không muốn đi mà để hai người còn lại làm chuột bạch." Nghe xong lời này, mặt baby nhìn nữ nhân viên, ánh mắt thêm nghiền ngẫm pha chút hứng thú. Đường Mạch hờ hững. Nửa phút sau, Đường Mạch và mặt baby đồng thời nói: "Tôi không có ý kiến." Nữ nhân viên: "Tốt, vậy về vị trí đi." Đường Mạch hiểu rõ ý đồ của nữ nhân viên, thậm chí trước khi cô ta đề xuất, Đường Mạch cũng đã nghĩ tới rồi. Trò chơi ngắt hoa còn chưa bắt đầu, một hạt mầm tai họa đã được gieo xuống nội bộ ba người. Tuy không phải bạn bè, nhưng nếu không xử lý tốt tình huống, không chọn đúng đường, nội bộ sẽ xuất hiện mâu thuẫn, thậm chí tàn sát lẫn nhau. Bởi chẳng ai muốn mình là người đi đầu. Chỉ có hai con đường. Nếu người tiên phong thuận lợi tới đầu bên kia, hai người còn lại sẽ đi theo đường hắn đã đi. Giả sử người tiên phong gặp bẫy, hai người còn lại tất nhiên sẽ bỏ qua đường này. Dựa vào cái gì mà người tiên phong lại phải làm chuột bạch cho hai người kia? Nữ nhân viên đúng lúc lại đề xuất - Ba người đi cùng lúc. Đúng vậy, chỉ có đồng thời xuất phát mới tránh khỏi mâu thuẫn, gắn bó mối quan hệ đồng đội ngoài mặt này. Cách này là công bằng nhất, nhưng lại tàn khốc bởi tính vạch mặt của nó. Muốn đảm bảo không có người lùi bước, ba người phải để tay ra sau đồng đội, hết thời gian chuẩn bị sẽ đẩy người đi. Không muốn đi cũng phải đi – chính là ý đồ của việc để tay sau lưng người khác. Đường Mạch lựa chọn đi trêи tường, cậu nhìn hai con đường, sau đó giơ tay giật xuống khuy trêи tay áo. Đường Mạch ném khuy áo lên cao rồi bắt lấy, mở tay ra, khuy áo trêи tay là mặt trái. Mặt baby tiến lên từ phía sau: "Triệu Triệu, cậu tin trò này à?" Đường Mạch đột nhiên sững người, không kịp phản ứng với cái tên "Triệu Triệu" gọi chính mình kia. Đến khi mặt baby vòng qua đứng trước mặt Đường Mạch, cậu mới bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Bruce tiên sinh, tôi họ Triệu, nhưng anh cũng đừng gọi tôi như vậy, kinh lắm." Mặt baby mặt dày mày dạn: "Tặng cậu nickname mà, không hay à? Họ của cậu còn tốt chán, so với cô ta kêu Vương Vương, khó nghe hơn nhiều." (*Vương Vương phát âm là Wang Wang (王王) nghe như tiếng sủa gâu gâu) Nữ nhân viên cười lạnh: "Cảm ơn anh." Qua một hồi nói giỡn, bầu không khí khẩn trương giữa ba người cũng giảm bớt phần nào. Đường Mạch đi sang bên trái, nữ nhân viên đứng giữa, mặt baby đứng bên phải. Ba người đứng tại điểm đầu của đường kẻ, ngẩng đầu về phía trước. "Để tôi đếm ngược thời gian, thế nào?" Mặt baby đột nhiên mở miệng, Đường Mạch và cô gái quay đầu nhìn hắn. Hắn nói tiếp: "Ai đếm cũng thế, chỉ cần có người ra tay ám toán, hai người còn lại sẽ cùng nhau đẩy hắn. Công bằng quá còn gì. Không bằng... cứ để tôi đếm ngược đi? Tôi hay gặp may mà, ai cũng gọi tôi là Dao... Bruce may mắn." Dao? Chẳng lẽ hắn họ Dao? Đường Mạch thầm nghĩ. Nữ nhân viên: "Tôi không ý kiến." Đường Mạch: "Tôi cũng không ý kiến." Mặt baby khẽ cười một tiếng, đặt tay lên lưng nữ nhân viên. Nữ nhân viên giơ cả hai tay lên đặt ở sau lưng Đường Mạch và mặt baby, Đường Mạch cũng đưa tay để lên lưng cô gái. Ba người đồng thời nhìn về phía trước. Hành lang dài tĩnh mịch, một giọng ca nghe đến chướng tai cất lên... "Mười nè ~" Đường Mạch và nữ nhân viên đều nhíu mày. Mặt baby dùng giọng điệu kỳ quái, tiếp tục hát bài ca tự biên tự soạn: "Chín tới rồi. Tám ở đâu nhỉ? Còn ~ số ~ bảy..." "Đủ rồi! Đừng đếm nữa, tôi đếm." Nữ nhân viên không thể nhịn được nữa. Mặt baby bất đắc dĩ nói: "Không phải cho mọi người thả lỏng chút sao, giảm căng thẳng còn gì. Tôi nghiêm túc đây. Mười, chín, tám..." Nghe thấy tiếng đếm, Đường Mạch ngưng thở, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời sử dụng giày thần kỳ, chạy dọc theo vách tường bên trái. Đây là kết quả của việc ném khuy áo vừa rồi, chọn bên trái hay bên phải đều do số phận quyết định, cậu lấy được bên trái. "Sáu, năm... Bốn-ba-hai-một, đi!" Bốn số cuối đột nhiên bị đếm nhanh như gió, mặt baby liến thoắng trong một giây đếm về một. Đường Mạch và nữ nhân viên không kịp phòng bị, mặt baby đã dùng lực đẩy nữ nhân viên lên trước. Nữ nhân viên tất nhiên cũng không chịu yếu thế, kịp chửi một tiếng rồi cũng đẩy hai người còn lại lên. Đường Mạch đạp một chân lên tường, chân sau cũng nhấc lên theo, nhờ có giày thần kỳ nên rất nhanh cậu đã ổn định lại cơ thể. Cậu quay qua nhìn, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Mặt baby cùng nữ nhân viên đều chọn đường bên phải! Khả năng hai người cùng chọn một đường ở một phía nhất định chỉ có một phần tư, dù không nhỏ nhưng vẫn khiến Đường Mạch bất ngờ, sau đó cậu liền tăng tốc chạy. Tổng cộng mười mét, với tốc độ của Đường Mạch, nhiều nhất là hai giây, hoặc chỉ cần một giây là tới điểm kết thúc. Thế nhưng khi Đường Mạch vừa phóng về phía trước thì – Gầm! Tiếng gầm rú chói tai vang lên trong hành lang hẹp dài, Đường Mạch lúc này đứng trêи mặt tường, nhưng phần sàn nhà phía dưới lại sụp xuống. Không chỉ có phía bên Đường Mạch, sàn nhà phía hai người kia cũng nhanh chóng sụp đổ. Tất cả ngay lập tức hiểu ra. Nữ nhân viên hét thảm: "Ngươi nói dối, hai con đường đều có bẫy!" Hoa Mặt Trăng cười gian manh khi thực hiện được âm mưu. Hai con đường đều có bẫy, nhưng bẫy không giống nhau. Phía bên Đường Mạch, sau khi sàn nhà sụp xuống, phía dưới chính là một cái động đen sâu không thấy đáy. Vị trí của đường kẻ ban đầu xuất hiện một vách tường trong suốt, ngăn cách Đường Mạch và hai người còn lại, hình thành hai không gian riêng biệt. Mặt baby là người phản ứng nhanh nhất, thời điểm sàn nhà sụp xuống liền phi ra một thanh chủy thủ. Chủy thủ găm vào đài gỗ đặt hoa Mặt Trăng, mặt baby đạp chân lên tường, trong tay áo giấu một dây thép nối một đầu với thanh chủy thủ kia. Hắn mượn lực của con dao, cơ thể linh hoạt di chuyển trêи không, sau đó thuận lợi tiếp đất. Mà bên Đường Mạch thì lại khá tệ. Dưới cái hố sâu không đáy, một bàn tay máu me khổng lồ đột nhiên duỗi lên, chụp về phía Đường Mạch. Đường Mạch tránh được, bàn tay theo đà đập xuống nát mặt tường. Đến khi nó rụt tay xuống, một lực hút khủng bố khác từ phía dưới lại xuất hiện. Nữ nhân viên vốn đang dùng ám khí để di chuyển, dưới lực hút kinh người kia, ám khí của cô ta vỡ nát. Nữ nhân viên hét thảm một tiếng, cách đích đến còn có một mét thì bị lực hút kia hút xuống. Tình huống của Đường Mạch cũng không khác gì. Mặt tường vỡ, lực hút xuất hiện, trong nháy mắt, Đường Mạch không chút do dự ngẩng đầu, nhìn về phía mặt baby ở cuối đường. Thanh niên tên Bruce Wayne, cũng có thể hắn họ Dao, giờ này khắc này đang rất hưng phấn nhìn hai đồng đội sắp chết. Đường Mạch đột nhiên vươn tay, lòng bàn tay hướng về phía mặt baby, một dây cao su từ bàn tay cậu bắn thẳng về phía đối phương, quấn chặt lấy cánh tay phải của hắn. Đồng thời, nữ nhân viên trước khi bị hút xuống đã kịp túm lấy ống quần của mặt baby. Mặt baby hoàn toàn kinh ngạc. Lục hút này thực sự quá mạnh, cơ thể Đường Mạch và cô gái đều bị kéo dần xuống. Mặt baby bị hai người túm lấy, cơ thể cũng dịch chuyển về phía động không đáy. Hắn lạnh mặt, ngoài miệng lại trêu đùa: "Này này, hai người đừng có kéo theo tôi xuống nhé." Nữ nhân viên dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn: "Cứu tôi..." Mặt baby cúi đầu nhìn cô gái, nhìn bộ dạng thê thảm của đối phương, nhưng không làm gì. Hai người đối diện một giây, ống quần của mặt baby bị giật đứt. Nữ nhân viên tuyệt vọng nhìn hắn, sau đó cả người bị hút xuống, tiếng hét thảm thiết của cô ta không ngừng quanh quẩn dưới vực sâu. Đường Mạch chứng kiến một màn này, siết chặt dây cao su trong tay. Mặt baby nhìn xuống nơi nữ nhân viên biến mất một lúc. Từ góc độ của Đường Mạch xem không rõ vẻ mặt của hắn, thế nhưng rất nhanh hắn liền ngẩng đầu, cười hì hì nhìn Đường Mạch: "Cái dây này của cậu tốt thiệt, tôi gỡ không được." [Dị năng: Tôi muốn trở thành nam nhân của Vua Hải Tặc ... Công năng: Hai bàn tay có thể phóng ra dây cao su co giãn cực tốt, theo đó trong vòng một phút, đối tượng bị trói không thể chủ động gỡ bỏ dây cao su] Mặt baby đã bắt đầu thử tháo dây cao su! Đường Mạch không có thời gian do dự, đếm nhẩm thời gian trong đầu. Mặt baby một tay chống vách tường để đứng vững, đề phòng Đường Mạch kéo hắn xuống, miệng thì cười nhưng bàn tay khác lại đang gỡ dây cao su. Đường Mạch đối với hành vi của hắn không có ý kiến, tập trung dùng sức túm lấy sợi dây, đu người dần lên trêи. Đến giây thứ 60, hai chân Đường Mạch vừa lúc chạm được mặt sàn. Cậu bước đến chỗ mặt baby, không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào mà gỡ sợi dây trêи tay đối phương xuống. Mặt baby cử động cổ tay: "Đây cũng là đạo cụ của cậu à? Ừm...Tạm dừng thời gian, đi trêи tường, dây cao su không gỡ ra được. Đều là đạo cụ? Hay phải nói là... dị năng?" Đường Mạch không trả lời hắn, nhét dây cao su vào túi vờ như nó là đạo cụ thật, dây thừng vừa chạm đáy túi liền chậm rãi biến mất. Sau đó cậu ngồi xuống giả bộ buộc dây giày, một tay chạm đất, nhẹ nhàng vẽ ra một vòng tròn. Xong xuôi, Đường Mạch ngẩng đầu, yên lặng nhìn mặt baby. Mặt baby vẫn cười cười như cũ, cũng nhìn lại Đường Mạch. Tầm mắt hai người giao nhau trêи không. Ba phút sau, mặt baby chậc một tiếng: "Cậu đang nghĩ đến chuyện vừa rồi tôi không cứu người? Cô ta kéo rách quần tôi, cái quần tôi thích nhất, nếu cô ta còn sống tôi phải tìm người đòi tiền." "Chuyện đó không liên quan đến tôi." Đường Mạch dời mắt khỏi đối phương: "... Cảm ơn." Nói xong câu đó, Đường Mạch xoay người tiến lại chỗ đài gỗ. Đồng tử trong mắt của mặt baby co lại, hắn nhếch môi. Tất nhiên là vừa rồi mặt baby hoàn toàn có thể cứu nữ nhân viên. Qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Đường Mạch biết rõ bản lĩnh và tốc độ phản ứng của mặt baby, hắn tuyệt đối không kém mình, có khả năng còn hơn. Không tính dị năng và đạo cụ, thực lực của mặt baby chỉ sợ là mạnh hơn Đường Mạch. Đường Mạch không biết người này làm nghề gì trước khi có Địa Cầu Online, nhưng hiện tại, Đường Mạch chỉ biết duy nhất một người mạnh hơn mặt baby, đó là Phó Văn Đoạt. Vỏn vẹn một giây ngắn ngủn mà nam thanh niên kia có thể thoát thân từ sàn nhà đổ sụp, thành công tới được chỗ của Hoa Mặt Trăng. Thế nên, hắn hoàn toàn có thể trong một giây giữ được tay của nữ nhân viên, kéo cô ta lên. Việc này Đường Mạch cũng làm được. Nhưng hắn lại không làm. Vì cái gì không làm, Đường Mạch không có hứng thú biết, chỉ biết vừa rồi nếu cậu không quấn dây cao su vào tay hắn, khẳng định sẽ bị kéo xuống. Tuy mặt baby luôn muốn gỡ giây cao su ra, hắn cũng đã bị động trợ giúp Đường Mạch. Vì vậy Đường Mạch nói cám ơn. Đương nhiên, cám ơn là vì muốn nói, nguyền rủa cũng là vì muốn làm, hai việc khác nhau. Đường Mạch nào quên được lúc mình cố gắng đu từng chút lên mặt đất thì đối phương cũng hao tổn hết tâm tư để gỡ dây. Dù hắn không có nghĩa vụ phải cứu Đường Mạch, nhưng Đường Mạch cứ thích nguyền rủa hắn đấy. Cho nên... [Vẽ cái vòng tròn nguyền rủa ngươi]. Chúc may mắn! Đường Mạch cúi đầu nhìn lồng kính chụp hoa Mặt Trăng, ánh mắt cậu có vẻ như đang dán vào bông hoa, nhưng thật ra lực chú ý lại tập trung toàn bộ trêи người mặt baby. Phải thêm cẩn thận người này mới được. Hoa Mặt Trăng không ngờ lại có người tới được chỗ mình, nó run rẩy cành lá, sợ sệt nói: "Các... Các ngươi đã đến rồi à? Nhanh vậy? Ấy từ từ, đừng mở lồng kính của ta, đừng ngắt ta, ngắt ta là nguy hiểm đấy." Đường Mạch nhàn nhạt nói: "Ngắt ngươi là nguy hiểm? Đây cũng là nói dối sao?" Hoa Mặt Trăng cuống hết cả lên: "Ta tuyệt đối không nói dối, thật sự không thể ngắt ta, các ngươi đừng ngắt! Tuyệt đối đừng! Ngắt ta các ngươi sẽ gặp xui xẻo!" Đường Mạch: "Số lần ngươi nói dối còn nhiều hơn cánh hoa của ngươi. Lúc nãy ngươi nói trong hai đường có một đường an toàn, một đường nguy hiểm. Sự thật lại là cả hai đều nguy hiểm, chọn đường nào thì sàn nhà cũng sụp xuống, sau đó sẽ bị lực hút kia hút xuống hố không đáy." Hoa Mặt Trăng tái nhợt phân bua: "Thật sự có một đường nhuy hiểm hơn nhiều mà. Chính là đường ngươi chọn đấy, bàn tay kia ngươi cũng thấy còn gì, hai đường không giống nhau, có một đường an toàn hơn chút, ta không nói dối." "Cái ngươi muốn chúng ta chọn thật sự là đường sao?" Hoa Mặt Trăng đột nhiên im bặt. Đường Mạch lạnh lùng nói: "Trong hành lang này, đối tượng không phải mặt đất mà là không gian. Đường đi là mặt đất, đáng lý chân không chạm đất sẽ không gặp nguy hiểm, ta chọn đi trêи vách đường, không thể kϊƈɦ hoạt bẫy. Thế nhưng nguy hiểm thật sự lại là toàn bộ không gian. Từ điểm xuất phát đến chỗ của ngươi, khắp nơi là bẫy rập, không thể tránh né. Muốn đến ngắt ngươi xuống, khó khăn chưa bao giờ là việc chọn đường." Bởi chọn đường nào cũng thế, đều có bẫy. Một đường khó, một đường càng khó mà thôi. Hoa Mặt Trăng cho người chơi lựa chọn, chỉ có hai mục đích. Một, ly gián đội ngũ. Vừa rồi cách chơi của ba người Đường Mạch là "cưỡng chế nhau cùng đi", không để ai có cơ hội trốn tránh. Những đội chơi khác có thể không quyết đoán giống như họ, chỉ sợ trước khi chọn đường đi đã ra tay tàn sát lẫn nhau, tạo thành thương vong, chưa lựa chọn đường đi đã thiệt hại vô ích. Hai, khiến người chơi buông lỏng cảnh giác. "Cưỡng chế nhau cùng đi" là một cách chơi, còn một cách khác - chính là dùng sức mạnh uy hϊế͙p͙ đồng đội. Giả sử Đường Mạch tàn nhẫn, hoàn toàn có thể dùng vũ lực ép buộc nữ nhân viên đi trước. Cậu không xác định mình có thể đánh thắng mặt baby, nhưng nữ nhân viên chắc chắn thua cậu. Nếu Đường Mạch uy hϊế͙p͙ cô gái, chắc hẳn mặt baby cũng sẽ không ngăn cản. Đợi tới khi cô gái đi phải đường có bẫy, Đường Mạch tất nhiên sẽ chọn đường còn lại. Ngay cả khi Đường Mạch dự đoán hai đường đều có bẫy, nhưng đã có người chứng minh một bên chắc chắn có, vậy tâm trạng khi đi đường còn lại sẽ buông lỏng hơn. Đến lúc kϊƈɦ phát bẫy rập, xác suất sống sót của Đường Mạch càng ít. Vì không muốn bị người chơi ngắt xuống, hoa Mặt Trăng đã hao tổn hết tâm trí rồi. Đường Mạch quyết đoán nhấc lồng kính đặt sang một bên, duỗi tay nắm lấy cuống hoa. Hoa Mặt Trăng kêu thảm thiết: "Đừng ngắt ta! Thật sự đừng ngắt! Lần này ta không nói dối, hậu quả sau đó các ngươi không chịu được đâu, xui xẻo lắm! Đừng ngắt ta!!!" Mặt baby bước đến cạnh Đường Mạch, cúi đầu nhìn bông hoa: "Nhưng không hái ngươi xuống thì sao chúng ta hoàn thành nhiệm vụ đây. Không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng không thể rời khỏi chỗ này. Hay là... chúng ta ở chỗ này tâm sự với ngươi, cùng nhau nối dối? Úi, nghe cũng được đấy chứ." "Đừng ngắt ta, các ngươi sẽ hối hận..." "Rắc rắc ——" Đường Mạch mặt không cảm xúc bẻ gãy bông hoa. [Đing Đoong! Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh hai: Tìm được Hoa Mặt Trăng thích nói dối.] Giọng trẻ con quen thuộc vang lên. Sau khi bị Đường Mạch bẻ xuống, hoa Mặt Trăng giống như bị mất đi năng lực nói chuyện, nó rũ mặt hoa, ngoan ngoãn nằm trong tay Đường Mạch. Đường Mạch chưa kịp quan sát bông hoa, bỗng lại có âm thanh rầm rầm vang lên. Hai người Đường Mạch lập tức ngẩng đầu, cảnh giác nhìn về phía trước. Bức tường phía sau đài gỗ chầm chậm nâng lên, từng chút từng chút lộ ra thế giới phía sau nó. Đường Mạch đặt tay lên cán Cây Dù Nhỏ, đề phòng trường hợp kẻ địch đột nhiên xuất hiện. Một phút sau, bức tường dâng lên hoàn toàn, Đường Mạch cũng thấy rõ cảnh tượng phía trước, cậu kinh ngạc mở to mắt. Đằng sau bức tường phía sau Hoa Mặt Trăng là một căn phòng có hình tam giác đều! Vách tường bên Đường Mạch nâng lên, lộ ra Đường Mạch cầm Hoa Mặt Trăng đứng cùng mặt baby, và hành lang dài sau lưng hai người họ. Mà ở hai mặt còn lại của căn phòng tam giác, khi vách tường nâng lên, hai hành lang dài tương tự cũng lộ ra. Một bên hành lang, một bông Hoa Mặt Trăng vẫn nguyên vẹn dưới lồng kính, đang lười biếng vươn cành duỗi lá. Ở bên còn lại, một cậu bé nom như học sinh tiểu học nắm trong tay một bông hoa giống hệt, cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Mạch cùng mặt baby. Ngước lên phía trêи căn phòng tam giác có thể thấy được trăng sáng tròn vành vạnh, ánh trăng trong trẻo xuyên qua mái vòm pha lê, hắt sáng cả căn phòng, lan ra ba hành lang dài. Ánh sáng lộng lẫy rọi xuống mặt đất, chiếu lên vách tường. Khi ánh trăng lan tới chân Đường Mạch, cậu lập tức tránh ra, lại phát hiện sàn nhà và vách tường hấp thụ ánh trăng xong giống như hóa thành đá quý mỹ lệ, phản xạ lại ánh sáng rực rỡ đến chói mắt. Đường Mạch sực nhớ tới một nơi! [Đing Đoong! Kϊƈɦ phát nhiệm vụ chính: Chơi trốn tìm trong Hành Lang Đá Quý. Quy tắc trò chơi: Một, Hành Lang Đá Quý tổng cộng có 999 giao lộ. Hai, tại mỗi giao lộ chắc chắn có ít nhất một lối rẽ là sai lầm, chính là đường chết. Ba, mỗi một đường chết đều có hai vệ binh của Hậu Cơ tuần tra. Bốn, chỉ có người cầm Hoa Mặt Trăng mới có khả năng ra khỏi Hành Lang Đá Quý. Năm, điểm cuối cùng của Hành Lang Đá Quý là phòng ngủ của Hậu Cơ, cắm Hoa Mặt Trăng vào bình hoa trong phòng có thể phong bế Hành Lang Đá Quý vĩnh viễn. Nghe nói nếu con người ở trong Hành Lang Đá Quý từ ba tiếng trở lên sẽ không thể rời khỏi hành lang thần kỳ này được nữa, bọn họ sẽ bị hành lang biến thành tượng đá. Trở thành tượng đá của Hậu Cơ chính là vinh hạnh của người dưới lòng đất. Hành Lang Đá Quý cũng cho là vậy.] Giọng trẻ con vang lên trong đầu Đường Mạch, cậu nghe xong đoạn vừa rồi liền quay đầu nhìn sang mặt baby bên cạnh. Người kia dường như cũng đã nghe được gì đó, cũng quay đầu nhìn Đường Mạch. Bọn họ lại ngẩng đầu, nhìn về cậu bé đứng tại một đầu hành lang khác. Ba người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó đồng thời bước ra khỏi hành lang mình đang đứng, tiến vào căn phòng tam giác trung gian. Cậu bé cầm trong tay Hoa Mặt Trăng, ngước mắt nhìn đỉnh đầu của Đường Mạch và mặt baby. Đường Mạch và nam thanh niên kia cũng nhìn xuống đỉnh đầu của cậu bé. Cậu bé cẩn thận nhìn hai người lớn, đoạn nói: "Hai anh có màu xanh lá cây, em là màu đỏ. Chúng ta không giống nhau." Đường Mạch đương nhiên thấy biểu tượng trêи đầu cậu nhóc là màu đỏ. Ban đầu khi mới gặp nữ nhân viên cùng mặt baby, Đường Mạch biết trêи đầu ba người họ có cùng biểu tượng màu xanh giống hệt nhau. Hiện tại trêи đầu cậu bé này cũng có biểu tượng giống với Đường Mạch, thế nhưng lại là màu đỏ, không phải xanh. Hai người lớn một phe, cậu nhóc đơn độc một phe. Trong trò chơi công tháp nguy hiểm, đột nhiên xuất hiện một kẻ lạ mặt, Đường Mạch không dám chắc đây có phải lại là bẫy hay không. Lúc này cậu không ngại ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ, lạnh lùng nói: "Trước khi bức tường được nâng lên, cậu gặp phải chuyện gì, nói đi." Nghe xong, cậu bé nắm chặt Hoa Mặt Trăng nhìn Đường Mạch. Cậu nhóc sớm đã biết mình ở thế hạ phong. Thứ nhất, hai người kia cùng đến từ một hành lang, khả năng lớn họ là đồng đội. Hơn nữa đây còn là hai người lớn, cậu chỉ là một thằng nhóc. Xét trêи phương diện vũ lực, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ. Thứ hai, biểu tượng trêи đỉnh đầu ba người không giống nhau. Của cậu là màu đỏ, hai người kia là xanh lá cây, như thể bọn họ thực sự là đối thủ vậy. Cậu bé suy nghĩ chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: "Em đoán nhé, trước đó các anh còn có một đồng đội nữa, đội các anh vốn có ba người, đúng không?" Bị đoán trúng, Đường Mạch không trả lời mà lặp lại câu hỏi: "Trước khi bức tường nâng lên, cậu nhìn thấy gì, làm gì?" Cậu nhóc quan sát nét mặt Đường Mạch, thoáng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Là thế này, trước khi bức tường nâng lên, em còn có hai đồng đội khác. Bọn em có ba người, nhiệm vụ là đi tìm Hoa Mặt Trăng thích nói dối. Nếu em không đoán nhầm, nhiệm vụ của hai anh cũng là đi tìm Hoa Mặt Trăng thích nói dối?" Cậu bé chỉ chỉ bông hoa trong tay Đường Mạch, tiếp tục: "Nếu em vẫn đang đúng, vậy nhiệm vụ hai bên như nhau, chúng ta cũng không phải kẻ địch. Hơn nữa vừa rồi Tháp Đen thông báo nhiệm vụ chính, các anh cũng nghe thấy đúng không?" Thấy nhóc con này nói về nhiệm vụ chính không chút kiêng dè, Đường Mạch nheo mắt, mặt baby cười cười. Hai người cũng không phủ nhận. Cậu bé tiếp tục nói: "Dù thế nào, chúng ta hiện tại đều đứng ở Hành Lang Đá Quý. Nhiệm vụ chính có bảo hai anh đối phó với em, bảo chúng ta là kẻ thù không? Nhiệm vụ của em không phải vậy, em tin nhiệm vụ của các anh cũng không phải. Nếu chúng ta đã không phải kẻ thù, vậy không bằng chúng ta cùng nhau phân tích, chuyện ba bông hoa Mặt Trăng ở ba đầu hành lang là sao, rồi vì sao lại có một hành lang không người, tình huống rốt cuộc là như thế nào." Cậu nhóc xem chừng mới tầm mười một, mười hai tuổi, nhưng mỗi một lời nói ra đều vô cùng có lý. Đường Mạch thiếu chút bị nhóc ta thuyết phục. Cậu bé rất thông minh, không hề nói ra nhiệm vụ chính của mình. Đường Mạch đương nhiên cũng sẽ không nói, bởi cậu không biết nhiệm vụ chính của mặt baby. Giả sử nhiệm vụ của nam thanh niên khác với Đường Mạch, nếu thằng nhóc kia lại nói toạc ra nhiệm vụ của mình, rất có thể bại lộ một vài thứ. Thằng nhóc và mặt baby có cùng một nhiệm vụ, hai người bọn họ rất dễ dàng kết thành đồng minh, đối phó Đường Mạch. Thằng nhóc và Đường Mạch có cùng một nhiệm vụ, mặt baby có thể sẽ phát hiện ra vấn đề mà che giấu nhiệm vụ của chính hắn. Ba người mỗi người một nhiệm vụ khác nhau, vậy mọi chuyện lại càng phức tạp. Đối Đường Mạch mà nói, chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là: Trong ba giờ phải rời khỏi Hành Lang Đá Quý. Nhóc con kia thấy Đường Mạch và mặt baby không nói lời nào, cũng không có ý muốn đối phó với nó, nên đã chủ động đưa Hoa Mặt Trăng của mình cho Đường Mạch. Đường Mạch ngạc nhiên, cậu nhóc lại bình tĩnh: "Em đánh không lại các anh, em không biết dị năng của các anh, nhưng với dị năng của em, em thừa nhận, em đánh không nổi." Cho nên, phải lấy lòng tin cái đã. Dù ý nghĩ sau cùng không nói ra, nhưng Đường Mạch và mặt baby đều hiểu rõ. Đường Mạch nếu thật sự muốn Hoa Mặt Trăng của cậu nhóc, thẳng tay cướp lấy là được, đối phương cũng không làm được gì. Nhưng hiện tại nhóc lại chủ động giao hoa ra, muốn nhập đội cùng Đường Mạch và mặt baby. Cậu không biết rõ quan hệ giữa Đường Mạch và mặt baby nhưng vẫn biểu hiện thành ý của mình, đồng thời ám chỉ một phần nội dung của nhiệm vụ chính. [Chỉ có người cầm Hoa Mặt Trăng mới có thể ra khỏi Hành Lang Đá Quý.] Đường Mạch không biết quy tắc trò chơi của cậu bé có giống mình không, nhưng từ hành động của nó, Đường Mạch biết: Hoa Mặt Trăng rất quan trọng. Có Hoa Mặt Trăng làm vật bảo đảm, quan hệ ba người tạm thời lắng xuống. Bọn họ cùng nhau tiến về phía hành lang không người. Sau khi Đường Mạch ngắt Hoa Mặt Trăng xuống, sàn nhà sụp đổ liền khôi phục nguyên trạng. Ở hành lang không người, sàn nhà cũng là nguyên trạng. Một đóa Hoa Mặt Trăng màu bạc bị chặn dưới lồng kính, thấy ba người Đường Mạch tiến về phía mình liền kinh hãi liến thoắng: "Đừng hái ta, đừng hái ta, hái ta xuống các ngươi sẽ gặp xui xẻo, sẽ gặp nguy hiểm!" Mặt baby: "Hái ngươi xuống chúng ta sẽ nhanh chóng nhận ra mình rơi vào Hành Lang Đá Quý?" Hoa Mặt Trăng đột nhiên im bặt. Mặt baby xua xua tay, nhìn về phía Đường Mạch và cậu nhóc: "Quả nhiên giống như tôi đoán, đây là cái mà nó gọi là nguy hiểm." Đường Mạch không để ý đến hắn. Cậu nhấc lồng kính lên, muốn ngắt Hoa Mặt Trăng xuống. Thế nhưng khi tay cậu vừa chạm vào thân hoa, mặt baby bỗng nhiên vươn tay cầm lấy hoa trước cậu. Đường Mạch quay đầu nhìn hắn. Mặt baby cười nói: "Lúc nãy Hoa Mặt Trăng cậu hái rồi, thằng nhóc này cũng đưa hoa cho cậu. Tôi chẳng có bông nào, cậu lại chẳng có vẻ gì muốn tặng hoa cho tôi... Bông này cho nha?" Đường Mạch: "Anh muốn thì cứ lấy." Mặt baby cười, ngắt xuống Hoa Mặt Trăng, đưa lên mũi ngửi: "Ui, chả thơm gì cả." Sau khi hái hoa, ba người kiểm tra hành lang không người một hồi. Ngoài đường kẻ mảnh như chỉ, một vũng máu đỏ sậm hấp dẫn sự chú ý của Đường Mạch. Cậu đang cẩn thận kiểm tra, cậu nhóc lại đột ngột lên tiếng: "Xem ra bọn họ còn chưa chọn đường thì đã đánh nhau rồi. Cuối cùng không ai vượt qua đường này sao?" Đường Mạch quay đầu nhìn cậu nhóc. Cậu nhóc nói tiếp: "Mọi người thật ra đều hiểu, nhiệm vụ tìm Hoa Mặt Trăng là giống nhau, cửa ải khó khăn có lẽ cũng như nhau. Hoa Mặt Trăng của em trong tay anh, anh còn chưa tin em à?" Đường Mạch nhìn ông cụ non này, xuyên thấu qua nó lại phảng phất thấy được bóng dáng của một thằng nhóc khác. Đường Mạch nói: "Không phải không tin, đã tin chín phần rồi." Đối phương hỏi ngược: "Vậy là chín mốt phần không tin rồi?" Đường Mạch không trả lời. Mặt baby cười một tiếng, trả lời thay Đường Mạch: "Kể cả khi chỉ có một phần không tin, cậu ta cũng không tin nhóc đâu. Cậu ta đến bây giờ còn chưa tin anh, làm sao tin em được?" Đường Mạch thản nhiên: "So với anh, tôi tin cậu nhóc hơn." Mặt baby nhún vai. Ánh mắt cậu nhóc qua lại giữa Đường Mạch và mặt baby một hồi, sau đó nói: "Em nghĩ nhiệm vụ kế tiếp của chúng ta có tám, chín phần giống nhau, kiểu gì cũng không phải kẻ địch. Nếu định hợp tác... vậy em là Phó Văn Thanh, tên thật, các anh thì sao?" Đường Mạch biến sắc, cảm giác có chỗ không thích hợp. Mặt baby cười hì hì: "Anh là Bruce, Bruce Wayne. Cậu ta là Triệu Triệu." ------ Tác giả có lời muốn nói: Đường Đường: Lặp lại lần nữa, em tên Phó gì? Văn gì cơ? Họ Phó vì cớ gì cứ âm hồn bất tán như thế hả! Lão Phó:...... Phó Văn Thanh: Ui chị dâu!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]