Mang Phật tổ phổ độ chúng sanh, Jesus cảm hóa lòngngười, Bình Phàm đứng nguyên tại chỗ, miễn cưỡng đợi đến khi bớt đỏ mặt mới dámlên tiếng: "Anh cũng bị bệnh, vì sao không nằm nghỉ cho tốt, còn ra đâylàm gì?"
Doãn Việt dựa vào tường, trên tường giấy có in hoa vănchìm, lúc má phải của hắn chạm lên phía trên, có một loại cảm giác khác thường.
Hắn nhìn Bình Phàm, có thể là vì đang bị bệnh nên nhìnsự việc trước mắt có chút hoảng hốt, nhưng trong tất cả hoảng hốt, Bình Phàmlại rất rõ ràng, rất chân thật.
Hắn nhìn rất lâu, lâu đến mức khuôn mặt nhỏ bé củaBình Phàm lại đỏ trở lại. Doãn Việt mở miệng: "Em... chưa đi."
Bình Phàm xác định đó là một câu trần thuật, cho nêncũng dùng câu trần thuật thuật lại cho hắn nghe một sự thật: "Ừ, em vẫn ởđây."
Nói xong, hai người đứng nguyên tại chỗ, nhìn nhau.Ánh mắt Doãn Việt sâu thẳm nhuộm chút nồng đậm, phóng ra, dấy lên từng tia lửa.
Ăn ngay nói thật, Bình Phàm chịu không nổi .
Nồi cháo trắng trong phòng bếp đang "Ùng ục ùngục" sôi, Bình Phàm vội vã chuyển đề tài: "Anh đói bụng chưa, em nấuchút cháo loãng, anh ăn lót bụng trước nhé."
Lấy cớ xong, kiếp nạn kia mới xem như kết thúc.
Một lần nữa đẩy Doãn Việt lên giường, tay trái cầmchén cháo nhỏ tinh xảo, tay phải cầm cái muốn sứ Thanh Hoa. Múc một muỗng, thổicho nguội rồi đưa đến bên miệng Doãn Việt.
Hiển nhiên là người mẹ.
Doãn Việt ăn hai miếng, mặc dù vẫn giữ mặt than nhưcũ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-xem-mat/2352855/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.