Rõ ràng là bị dị ứng, nhưng Đổng Tiểu Dưa lại vu thànhthuần nhan, Bình Phàm cảm thấy rất là uất ức.
Dựa theo cá tính của đứa nhỏ này, chắc chắn nó về tớinhà sẽ nhanh chóng tuyên bố sự kiện nóng hổi này cho toàn bộ chung cư biết. Vậynếu Doãn Việt biết rồi, quả thực cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa khôngsạch.
Đáng sợ hơn chính là, nếu Doãn Việt biết tin, vỗ lồngngực cường tráng nói một tiếng A Di Đà Phật, cám ơn trời đất, từ đó đem hai chữyên tĩnh đổi thành chia tay, chuyện đó mới thật sự rất nghiêm trọng a.
Đang không biết làm sao thì hiệu trưởng im lặng đitới, đứng trước phòng làm việc, cách xa Bình Phàm ba mét, nói: đồng chí BìnhPhàm à, trải qua quá trình nghiên cứu, toàn bộ tổ chức đã đưa ra một quyếtđịnh, bệnh tình của cô quả thật rất nghiêm trọng, tạo nên kí ức xấu không thểxóa nhòa cho các đồng chí và học sinh. Vậy, chúng tôi chuẩn cô nghỉ phép mộtngày, về nhà nghỉ ngơi đi.
Hiệu trưởng đại nhân luôn luôn hận không thể biến các thầycô giáo thành mẹ Tinh Tinh, thế mà lần này lại chủ động cho nghỉ phép, có thểthấy, lần này mặt Bình Phàm bị dị ứng đã dọa người đến cỡ nào.
Vì tâm hồn mạnh khỏe của quần chúng, Bình Phàm vác balô, xám xịt mang khẩu trang về nhà nghỉ ngơi.
Buổi trưa, trên xe buýt rất ít người, Bình Phàm ngồichỗ gần cửa sổ, nhìn ra ngoài, ngẩng mặt nghênh đón ánh sáng rực rỡ, phòng nhỏtrong nội tâm lại kết đầy mạng nhện rối rắm.
Điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-xem-mat/2352853/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.