Cơ thể Lương Viễn dừng lại, quay đầu lại, nhìn Thúc Nghênh, đột nhiên chú ấy mỉm cười, tựa như là khinh thường, lại tựa như là cảnh cáo.
Tôi ghét cái thái độ cao thâm khó dò, nắm giữ toàn bộ cục diện này của chú ấy, muốn hất tay chú ấy ra, nhưng lại bị chú ấy xích chặt hơn ở bên người.
Đoạn đường đi vào thang máy, gần như là chú ấy cưỡng ép lôi kéo tôi đi.
Trong không gian chật kín, chú ấy quay lưng lại với tôi, bả vai cứ luôn phập phồng lên xuống.
Tôi biết chú ấy đang ngầm chịu đựng, nhưng tôi muốn chú ấy mất khống chế, được rồi, hãy nhìn xem những cảm xúc thật sự được ẩn giấu dưới sự lý trí của chú ấy nào.
“Lương Viễn, chẳng phải chú muốn tác hợp cho chúng tôi sao, bây giờ chú lại làm cái gì vậy, ghen sao?”
Từng câu từng chữ được tôi nói ra vô cùng thong thả từ tốn.
Lương Viễn đã từng dạy tôi rằng khi đàm phán với người khác, tốc độ nói có thể làm tăng khí thế của một người.
Tôi không ngờ rằng có một ngày, tôi sẽ dùng một chiêu này để đối đầu với chú ấy.
Bàn tay chú ấy đang buông thõng bên người lập tức nắm thành nắm đấm, nghiêng đầu giận dữ trừng tôi: “Tịch Sam.”
Hai chữ, gằn vô cùng nặng.
Trong nháy mắt tôi liền sợ hãi.
Cái gì mà tốc độ nói chuyện có thể làm tăng khí thế, đều là giả dối, tôi thích chú ấy, tôi có thể dễ dàng bị chú ấy nắn bóp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-xa-de-tro-ve/2580273/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.