Lúc máy bay hạ cánh đã là đêm khuya, tôi tra qua tất cả các cách thức trở về, nhanh nhất cũng phải đợi tám tiếng nữa.
Tôi ngồi trên ghế ở sân bay, trong lòng không ngừng nghiền ngẫm nhưng lời Lương Viễn vừa gửi tới lại thu hồi về.
Muôn vàn suy nghĩ không ngừng hiện lên, cuộc tự hỏi tự đáp trong linh hồn lôi kéo cảm xúc, khiến cả người tôi tự dưng đổ mồ hôi lạnh.
Thậm chí còn bệnh hoạn cảm thấy, mọi người xung quanh đi qua đều dùng ánh mắt đồng cảm thương hại dò xét tôi.
Chờ đợi kiến thời gian trở nên dài đăng đẵng, tôi muốn tìm một lối ra, đúng lúc này Thúc Nghênh lại lần nữa gửi lời mời kết bạn tới.
Hình như quả thật chỉ có với anh ta, tôi mới có thể đường hoàng nói ra tình trạng phức tạp lúc này của mình.
Tuổi tác xấp xỉ nhau, lại là người ngoài cuộc duy nhất biết được tâm sự của tôi.
Có được tính là người ngoài cuộc không?
Vẫn chưa nghĩ ra kết quả, tôi đã bị cảm tính thao tác chấp nhận lời mời kết bạn của anh ta.
“Vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Lần đầu tiên trò chuyện, tôi cẩn thận thăm dò.
“Vẫn chưa, nghe nói cô đi du lịch, tôi đã từng đi qua chỗ đó rồi, có chỗ nào cần giúp đỡ thì có thể nói cho tôi biết.”
Lòng nhiệt tình của anh ta từ trong một cái màn hình nhỏ bé truyền tới, khiến người mang theo mục đích như tôi vô cùng xấu hổ.
Thấy tôi chậm chạp không trả lời, Thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-xa-de-tro-ve/2580272/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.