Cô cầm bài được giải nhất giơ trước mặt ả: "Xin hỏi nếu bài này của cô, khi cô nghĩ ra cách sáng tạo này. Vậy nó có ý nghĩa gì?"
Ả trả lời ấp úng: "Ừ...thì tôi bỗng dưng nghĩ ra thì tôi vẽ thôi"
Cô cười: "Nói thẳng ra nó không có ý nghĩa"
Không để ả đáp, cô quay ra hỏi Nga: "Em nói bài này của em, em có bằng chứng gì để chứng minh"
"Em biết ý nghĩa của sản phẩm mà em làm ra"
Sau đó Nga trả lời một cách trôi chảy. Không những nói lên ý nghĩa mà Nga còn giải thích vì sao lại cách điệu và màu sắc như vậy. Cô gật đầu, đi tới lấy bản vẽ mà cô lấy ở trong phòng chấm thi ra hỏi ả: "Cô dám chắc đây không phải là của mình"
Ả thái độ bực bội nhưng vẫn giả lả: " Tôi có nói lúc trước rồi, đây không phải là của tôi. Cô cứ bắt bẻ như vậy đừng trách tôi nộp đơn kiện cô tội vu khống"
Quả thật tâm trạng cô bây giờ rất muốn tát cho ả mấy cái. Chưa bao giờ cô muốn đánh người như lúc này, gằn rõ từng chữ: "Nhưng tôi lại thấy bản vẽ này từng nằm ngay trên bàn cô"
Ả chỉ vào mặt cô: "Rõ ràng cô vu khống. không phải của tôi thì sao nằm trên bàn tôi được"
Chưa đợi cô kịp nói ba ả đã đi tới giáng cho cô một cái tát: "Vô lí thì cũng vừa phải thôi, cuộc trao giải này còn có mặt của những người trong công ty khác. Chứ không phải là buổi họp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-dau/2214869/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.