Hắn và cô người trước người sau đi về phía xe, đang đi bỗng dưng hắn dừng lại. Làm cô húc vào hắn ôm đầu nhăn nhó: “ Anh bị động kinh à, chân dài mà còn đi nhanh. Tôi mang đôi giày mấy phân phải đi nhanh cho kịp anh chân tôi đau lắm có biết không hả? Nhanh sao không nhanh luôn đi bây giờ tại anh mắt tôi đầy sao choáng hết cả lên? Trời thì nóng nực nữa”
“Nóng mà cô nói lắm thế.Khi nãy mẹ điện bảo lát về ăn cơm”
“Anh nhường tôi một ngày thì chết à, nên nhớ tôi còn bị ăn cái tát nữa đấy. Cả người bực bội lắm rồi đây. Hôm nay biết vậy không ra đường”
“Nhường thì nhường, lắm lời” Hắn háy
Cô giật giật áo hắn: “ Này”
“Gì”
“Nhường rồi thì nhường cho chót đi”
Nhìn: “ Muốn gì”
“ Chỗ đậu xe ở bên tê, bây giờ chân tôi đau người ê ẩm hết cả lên. Anh cõng tôi đi”
Hắn cười cười: “ Không”
“Thôi đi mà” Mặt phúng phính
“Khi nãy chửi tôi mạnh miệng lắm mà. Bộ dạng của cô có thể được coi là làm nũng không đây hử”
Cô đập tay hắn: “ Tại ai mà tôi rắc rối như vậy.Anh lãng tử chút đi”
“Leo lên” Hắn tư thế ngồi xuống
Sớm biết hắn cõng kiểu như cõng bò mất mặt thế này, có cho cô cũng không thèm: “ Anh đàng hoàng lại coi.Tôi ngã là anh liệu hồn”
“Vâng thưa bà ạ”
Gần bảy giờ tối mới tới ngoại ô: “ Tối nay anh định ngủ lại đây à”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-dau/2214867/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.