Nói chờ một lát mà cả nửa tiếng không thấy đâu. Đúng lúc cô rủa thầm thì hắn lù lù đi vào. Kêu cô: "Ngồi dậy uống trà gừng cho dễ chịu đi, rồi chườm túi nóng"
Cô nhìn hắn: "Sao anh biết dùng mấy cái này"
"À, tôi chạy qua hỏi cái cô hướng dẫn viên"
Hớp một ngụm: "Chẳng lẽ nãy giờ anh đi mua những thứ này hả, chứ hướng dẫn viên sao sẵn thế được"
" Ừ, lần theo bản đồ cũng dễ đi"
Ở nơi này mà tìm được những thứ của Việt Nam cô đúng là khâm phục. Sợ cô nổi giận nên hắn không dám ngồi. Ban đầu cô cũng không để ý, sau thấy hắn cứ đứng. Cô ngồi vào trong, chỉ chỗ trống: "Ngồi đi, đứng làm gì"
Hắn cười: "Tưởng cô đuổi đi chứ"
"Anh nghĩ tôi còn sức?" Cô nằm xuống co ro
"Cô ăn tí gì đã rồi nằm"
"Không ăn đâu, mai tôi ăn bù cũng được" Cô nhắm mắt
Hắn đặt túi chườm vào bụng cô: " Để cái này đi, sẽ thấy dễ chịu hơn"
"Trông anh già dặn kinh nghiệm khiếp nhỉ" Cô cười tủm tỉm
"Tôi lấy lại bây giờ"
"Cảm ơn anh nhé"
"Điều nên làm"
Cô mở mắt: "Có ý gì"
"Tôi về phòng đây"
Bỗng cửa phòng cô có tiếng gõ cửa. Hắn đi ra mở cửa, có tiếng hỏi: "Chào anh, tôi là tiếp tân của khách sạn"
"Có việc gì sao"
"Khi sáng hai người đặt chung phòng, lúc trưa anh có đặt thêm một phòng. Hiện giờ khách sạn kín phòng mà có khách đến thuê. Chẳng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-dau/2214858/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.