Làm việc xong hắn tới địa điểm Ái Lan hẹn, ả thấy hắn từ xa đi tới thì ngồi lại ngay ngắn, đứng dậy cười duyên dáng: "Anh tới rồi à"
Hắn đáp rồi bắt tay với ả: "Ừ, mấy năm không gặp trông em chững chạc hơn hẳn"
Ra vẻ thục nữ: "Anh cứ nói quá, à mà anh uống gì"
Cô biết kiểu gì hắn cũng gọi cà phê đen, bởi hồi trước lúc nào đi với cô cũng toàn gọi cà phê đen. Hắn không nhìn menu mà nói với phục vụ: "Cho anh ly nước chanh"
Ai đó tụt cảm xúc gặng cười: "Em nhớ không lầm hồi xưa anh đâu có thích đồ ngọt, đến cả cà phê anh cũng không bỏ đường. Với lại anh chỉ uống cà phê chứ không uống loại nào khác"
"À anh vẫn uống cà phê nhưng khi nào mệt hay buồn ngủ mới uống"
"Hồi đó anh nghiện cà phê khiếp luôn"
Hắn cười cười: "Hết nghiện là do Tuyết Băng bắt cai cà phê như cho thằng con anh cai sữa vậy đó"
Ả không muốn nghe nên lảng sang chuyện khác: "Dạo này công việc anh thế nào rồi?"
Hắn gật đầu: " Vẫn bình thường, còn em thì sao. Mới về có thích nghi được với công việc không?"
Trả lời một cách nhu mì: "Cũng hơi bỡ ngỡ nhưng cũng phải tập thích nghi dần thôi anh"
Hắn vô tư nói: "Có gì không hiểu thì cứ hỏi Tuyết Băng nhé, nhìn cô ấy hơi cộc lốc vậy thôi nhưng hỏi thì cô ấy sẽ giúp"
Ả một bụng khinh bỉ,bảy năm được đào tạo hẳn hoi mà cần phải hỏi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-dau/2214820/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.