Đứng ngoài nhìn thằng bé hồi lâu, đấu tranh tư tưởng nhiều lắm cô mới đi vào. Nhìn thằng bé mặt buồn thiu cô cười giơ bịch cháo: "Tèn ten cháo nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây"
Hải Thiên nghe vậy liền cười khanh khách. Cô đổ cháo ra tô, giơ trước mặt thằng bé: "Con tự ăn được không"
Thằng bé gật gật rồi lại lắc đầu: "Nhưng bây giờ cháu không muốn ăn"
"Còn sốt nên mới vậy, con không ăn là không lành bệnh được, há miệng nào" Cô sờ đầu rồi khuấy cháo đút cho Hải Thiên
Vừa ăn vừa hỏi: "Cháu có thể biết tên dì được không"
"Ừm có lẽ không nên biết thì hơn" Trầm ngâm giây lát cô mỉm cười
Chờ thằng bé ăn xong Tuyết Băng bảo: "Nằm xuống ngủ một giấc nữa đảm bảo sẽ khỏe lại cho xem"
"Nhưng ngủ rồi dì đi thì sao" Hải Thiên nhìn chằm chằm cô
Tuyết Băng vuốt đầu thằng bé: "Dì đi còn có ba mẹ trông con mà"
"Ba thì còn có thể nhưng mẹ chắc không đâu"
Hồi nhỏ cô không được ba mẹ nuông chiều, cái gì cũng phải tự lập. Thậm chí số lần gặp ba còn ít nữa, nên có thể cảm nhận được sự cô đơn thiếu tình thương của Hải Thiên. Bất giác véo má thằng bé: "Thôi ngủ đi, dì sẽ ngồi đây, không đi đâu hết"
Hải Thiên ôm chặt tay cô nhắm mắt lẩm bẩm: "Không cho dì đi"
Thằng bé ngủ được năm phút thì bà quản gia xách theo đồ ăn lật đật chạy vào: "Xin lỗi bà tới muộn"
Tuyết Băng ra kí hiệu im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-dau/2214759/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.