Sáu tháng loáng cái lướt qua.
Những ngày Tiêu Hoà thống khổ nhất đã gắng gượng đi qua.
Suốt nửa năm chân không bước ra khỏi nhà, suốt nửa năm không chịu gặp bất kỳ ai, suốt nửa năm Tiêu Hòa không cười lấy một lần.
Ba Tiêu mẹ Tiêu lo lắng chết được, nhưng đã dùng hết cách mà thằng con vẫn cứ bộ dạng kia.
Ở nhà, nó sẽ chào hỏi họ, sẽ ăn sẽ uống, cũng chẳng lôi thôi lếch thếch, nhưng không hề ra khỏi cửa, không nói lời nào, cũng không giao tiếp với ai.
Kỳ thật mẹ Tiêu biết, từ sáng tới tối thằng con đều giam mình trong phòng chảy nước mắt, hỏi nó xảy ra chuyện gì thì ngậm miệng im thin thít.
Chỉ có Tiêu Hòa biết, bản thân đang làm gì.
Bút vẽ trong tay chưa từng dừng lại, nhân vật dưới ngòi bút luôn chỉ có một.
Vừa đặt bút lập tức cảm thấy đau lòng, chậm rãi phác hoạ ra người nọ, để rồi… khóc đến rối tinh rối mù với bức hoạ.
Trước kia luôn trung thành với câu nam nhi không dễ rơi lệ.
Nhưng đối với Tiêu Hòa bây giờ, ngoại trừ bộ dạng này, hắn không biết phải làm sao giải sầu nỗi tuyệt vọng chua xót trong tim, không biết làm thế nào để đầu óc luôn tưởng niệm người nọ ngừng hoạt động.
Mở to mắt, nhớ đến y nhắm hai mắt, nằm mơ thấy y.
Song vĩnh viễn cũng không được gặp y.
Là chính hắn nói, mãi mãi không gặp nhau, chỉ cần cả hai đều còn sống.
Nhưng hiện tại hắn hối hận vô cùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-vao-nhan-cach-phan-liet/3243703/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.