Bị sỉ nhục trắng trợn như thế, đối phương còn là người mình một lòng một dạ yêu thương.
Tiêu Hòa nản lòng thoái chí, hoàn toàn tuyệt vọng.
Quãng thời gian đó vô cùng hắc ám, Tiêu Hòa chợt phát hiện, hai mươi bảy năm cuộc đời mình chỉ là một trò cười.
Trước kia hắn sống đều vì Tiêu thị, chỉ vẻn vẹn một năm sau này, hắn tìm được ý nghĩa sinh tồn, quyết định sống vì bản thân thì cuối cùng bị nghiền nát một cách tàn nhẫn.
Không tìm thấy ý nghĩa sống tiếp, mấy lần Tiêu Hòa nghĩ đến cái chết.
Chết rồi, chuyện gì cũng không cần quan tâm.
Không đau lòng, không tuyệt vọng, càng không ở dưới nắng ấm trong vắt lại cảm thấy bản thân đang tắm dưới bão to mây mù.
Khi chưa từng hưởng thụ hơi ấm, Tiêu Hòa không biết cái gì là cô đơn.
Nhưng đã nếm trải hơi ấm hai người, trở lại cảnh một người, cái loại cảm xúc vắng lặng và mất mát trái ngược kia đủ để bức người phát điên.
Nếu Phàn Sâm không xuất hiện, có lẽ Tiêu Hòa đã chết.
Thời điểm hắn bất lực nhất, vị hoàng tử yếu ớt luôn bị che giấu xuất hiện.
Cùng mười tám tuổi, nhưng không sôi nổi nhiệt huyết như em trai mình, y giống hệt loài thực vật sinh trưởng trong góc phòng tối tăm, khí tức khó gần âm trầm vờn quanh y, lạnh lùng, rét buốt, thoạt nhìn cả người toàn gai, nhưng thực chất lại cô độc đến đáng sợ.
Tiêu Hòa nhìn thấy y, trong nháy mắt đó tưởng như thấy được chính mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-vao-nhan-cach-phan-liet/3243686/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.