Tiêu Hòa cảm giác phía sau có người, vội vàng đổ món ăn nóng hổi ra đĩa, bày trí vào mâm xong, hắn cởi tạp dề, xoay người nói: “Sắp ăn được rồi, chờ một chút nhé.”
Giọng điệu bình thản giống như mọi ngày.
Kỳ thực Tiêu Hòa phải dằn lòng lắm mới nén cơn tức xuống.
Nhưng làm sao Phàn Thâm biết được, y chỉ thấy điều mình chứng kiến, nhìn thấy một Tiêu Hoà chẳng màng để tâm, lòng nặng trĩu không sao tưởng tượng nổi.
Chua xót lan tràn nơi lồng ngực, pháo đài nỗ lực xây dựng bên trên đống phế tích lại bắt đầu sụp đổ.
Không nên mong chờ, thật không nên mong chờ, đây là sự thực.
Nhưng chung quy lòng vẫn kỳ vọng.
Không cam lòng, không muốn, không nghĩ, toàn bộ hóa thành phẫn nộ xoay vòng trong mắt, ngưng tụ trong cơ thể, cuối cùng dồn vào lồng ngực, lấp đầy con tim tĩnh mịch kia.
Tiêu Hòa không hay biết gì, hắn ấn nút bấm chuyển cơm nước tới phòng ăn trước, rồi ngẩng mặt nhìn Phàn Thâm: “Đi thôi, chúng ta tới phòng ăn.”
Nụ cười của hắn như cọng cỏ sau cùng áp đảo lạc đà, triệt để khiến Phàn Thâm không còn ý niệm.
Thô bạo đẩy người ngã trên bệ bếp, Phàn Thâm phẫn hận cắn xé cần cổ trắng nõn của đối phương.
Răng nanh, da thịt, máu tươi.
Tiêu Hòa trợn to mắt, nương theo đau đớn kịch liệt là mùi máu tanh.
Chuyện… chuyện gì thế này?
Tiêu Hòa giãy giụa: “Phàn… Phàn Thâm…”
Nhưng tiếng gọi khẽ của hắn căn bản không có tác dụng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-vao-nhan-cach-phan-liet/3243682/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.