“…Tốt xấu gì cũng chừa cho anh ấy một con đường sống đi.”
Tiêu Hòa chợt ngây dại cả ra.
Thanh niên áo trắng vẫn đang nói tiếp: “Ông đã làm gì y chính ông hiểu rõ nhất, anh ấy có thể sống sót đã là một kỳ tích! Van ông đấy, đừng xuất hiện trước mặt ảnh nữa được không? Đừng tính kế ảnh nữa có được không? Ông muốn hại người, tôi mặc kệ, nhưng chuyển hướng sang mục tiêu khác đi, đừng lần nào cũng túm lấy một người!”
Chất giọng đối phương rất dễ nghe, lanh lảnh êm dịu như nước suối trong vắt, đặc biệt còn nhỏ giọng nài nỉ càng có sức lay động lòng người.
Nhưng Tiêu Hòa chỉ cảm thấy trong ngực nghèn nghẹn.
Nếu hắn là Tiêu Hoà kia, giờ khắc này chỉ e nội tâm hổ thẹn mà đồng ý.
Đáng tiếc, hắn không phải.
Hắn có thể thừa nhận ‘bản thân kia’ từng tổn thương Phàn Thâm, nhưng tuyệt đối không cho rằng mình trong tương lai sẽ lại thương tổn Phàn Thâm.
Quá khứ không thể cứu vãn, nhưng hiện tại và tương lai, hắn có thể bảo đảm sẽ không khiến Phàn Thâm thất vọng.
“Mời cậu ra ngoài.” Tiêu Hòa lạnh mặt trầm giọng đuổi khách.
Thanh niên áo trắng hơi kinh ngạc, đôi mắt đẹp đẽ không kìm được trợn to.
Tiêu Hòa bình tĩnh nhìn cậu ta, giọng điệu không mấy ôn hoà: “Đó là chuyện giữa ta và cậu ấy, không cần cậu đến chất vấn.”
Suy cho cùng vẫn là Nguyên soái trẻ tuổi nhất Ngân Hà đế quốc, suy cho cùng vẫn là tướng lĩnh trác việt rung động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-vao-nhan-cach-phan-liet/3243681/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.