Vu Thái Tích sẽ dừng lại ở mỗi thành phố, lưu giữ lại những nơi đẹp nhất ở đó.
Tất cả hình trong máy ảnh, đều là những nơi cô đã đi qua.
Khi rãnh rỗi cô sẽ cho tất cả ảnh vào album, không hiểu sao lại ngợi lên rất nhiều kỷ niệm.
Khi cô đến một thành phố sẽ vừa du lịch, vừa làm việc bán thời gian.
Cuộc sống rất khó khăn, lương không quá cao, nên chỉ có thể ở ghép với người khác.
Mỗi tháng ngoại trừ chi phí điện nước, thì còn dư một ít tiền sinh hoạt.
Cô thấy có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, ba bữa một ngày đa số đều là bánh bao, rau trộn giấm với cháo trắng.
Sống một mình bên ngoài không dễ dàng, cần phải nhìn sắc mặt người khác, còn phải tự lo cho bản thân.
Vu Thái Tích chưa bao giờ học đại học, nhưng sau khi bước vào "đại học xã hội" này, mới hiểu thế nào là đạo sinh tồn.
Không biết tiếp theo sẽ đi đâu, chỉ cần sống tốt là được.
Còn sống thì vẫn còn hi vọng.
Không phải bởi vì thấy được hi vọng nên mới kiên trì, mà kiên trì mới đạt được hi vọng.
Vu Thái Tích thường ngồi bên cửa sổ của nhà thuê, thổi tiêu.
Ánh mắt cô đơn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, khóe mắt rưng rưng.
Rất nhiều lúc, nhớ nhà.
Nhưng lại chẳng làm gì được, chỉ có thể giữ ở trong lòng.
Cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, sống thật tốt cũng là một báo đáp với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-tung/1863506/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.