Sau khi Vu Thái Tích bước lên kiệu cưới, một lúc sau cô liền thiếp đi.
Người bên ngoài đánh trống thổi kèn.
Cha mẹ cô đứng trước cửa nhìn con gái xuất giá, vừa mừng vừa tủi.
Vui mừng bởi vì con gái đã có gia đình, tảng đá lớn trong lòng đã được bỏ xuống.
Tủi vì nuôi con nhiều năm như vậy, bây giờ con gái phải rời xa họ.
Vu Sơn không đành lòng, cúi đầu đi vào nhà.
Nếu nhìn nữa, ông sẽ không nhịn nổi mà kéo con gái trở về.
Tiếng pháo, tiếng chiêng trống, tiếng kèn, vang dội toàn bộ Vu Trại.
Tất cả người dân đều kéo đến chúc mừng, mọi người đi theo kiệu cưới để chung vui.
Kiệu cưới được hai người đàn ông khỏe mạnh khiêng đi phía trước, bà mai cầm khăn lau mồ hôi đi bên cạnh kiệu.
Dưới cái nhìn của bọn họ, ngày cưới là ngày trọng đại phải vui vẻ ăn chơi cả ngày, không ai nghĩ tới cô dâu xảy ra chuyện.
Vu Loan Đao cười không khép được miệng, vừa cưỡi lừa vừa nghĩ: cuối cùng Vu Thái Tích cũng là của mình, ha ha ha.
Cười và cười, tiếp tục đón dâu.
Đến khi đội đưa dâu ngừng trước nhà Vu Loan Đao, bà mai giở rèm đỏ lên nói với Vu Thái Tích: "Em gái Thái Tích, đến nơi rồi."
Vu Thái Tích ngồi nghiêng trong kiệu, bà mai gọi mấy lần cũng không trả lời.
Bà mai có chút tức giận đi đến kéo Vu Thái Tích dậy, nói: "Thái Tích, Thái Tích. Tỉnh lại đi!!!"
Vu Thái Tích không có phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-tung/1863505/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.