Cậu vẫn thấy không nỡ. Dù sao lòng tham của con người luôn không có đáy.
Lâm Tái Xuyên cả đêm không ngủ.
Tín Túc không thích bệnh viện một cách khó hiểu. Lần trước, dù sốt gần 40 độ, cậu vẫn không chịu để Lâm Tái Xuyên đưa đi bệnh viện mà chỉ nằm trên giường tự sinh tự diệt.
Cậu ngủ chưa được hai tiếng, nhiệt độ cơ thể đã nóng không bình thường thường, cả người đỏ ửng. Lâm Tái Xuyên dùng cồn để hạ sốt. Anh dùng khăn tẩm cồn vừa lau qua lòng bàn tay, hơi nóng đã bốc lên nghi ngút.
Khăn lạnh đắp trên trán ấm lên rất nhanh. Lâm Tái Xuyên lo cậu sốt cao như vậy sẽ nguy hiểm nên gọi điện mời bác sĩ gia đình đến, truyền hai chai dịch hạ sốt và một chai kháng viêm.
Bác sĩ bị đánh thức lúc 3 giờ sáng để đi khám, mang theo vẻ bực bội rõ ràng vì bị phá ngang giấc ngủ. Ông leng keng pha thuốc, đẩy kim tiêm mảnh vào mạch máu của Tín Túc, nhìn một dòng máu đỏ nhạt chảy ngược ra, rồi mở van truyền dịch.
"Cậu ta bị cảm lạnh, còn bị viêm dạ dày cấp tính, sẽ khó chịu vài ngày. Dù còn trẻ cũng không thể không biết giữ gìn sức khỏe như vậy. Nhìn thân hình gầy như que tăm của cậu ấy kìa." Bác sĩ thu dọn hộp thuốc, không ngẩng đầu nói: "Nếu truyền xong ba chai này mà sáng mai thức dậy vẫn còn sốt thì phải đưa ngay đến bệnh viện, đừng để chậm trễ!"
Lâm Tái Xuyên tiễn bác sĩ ra cửa: "Tôi hiểu rồi. Xin lỗi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-trong-suong-mu/3726655/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.