Chương 13: Không yêu - không đau
Những ngày cuối tháng 12 trôi qua lặng lẽ trong tiết trời se lạnh. Sài Gòn không có mùa đông, nhưng những năm nay vì khí hậu trái đất nóng lên nên cũng khác trước rất nhiều. Dù không có hoa tuyết bay bay theo chiều gió lãng mạn như phim Hàn, nhưng cái cảm giác hơi buốt da vào sáng sớm và về đêm, cùng với việc những chiếc khăn len "có đất dụng võ" hơn giữa miền nam ấm áp, dường như đã dần trở thành một hồi báo tin cho năm mới lại sắp về, báo rằng ngày Tết đoàn viên cũng chẳng còn xa!
Và cái lạnh này cũng báo rằng: An Du sắp bước qua tuổi 22.
Từ nhỏ, An Du đã chẳng mong chờ ngày sinh nhật, với cô, nó cũng chỉ là một ngày như bao ngày khác mà thôi. Đến khi biết rằng ngày đó cũng suýt là ngày chết của cô và mẹ, thì đối với ngày này, An Du càng chán ghét hơn. Nó nhắc cho cô nhớ: Sự tồn tại của cô là nỗi ô nhục của người khác. Thế nên... thế nên An Du chưa từng chờ mong nó, cho đến năm 17 tuổi ấy.
Tại sao cô có thể tuyệt tình với Trịnh Nhất Khôi như thế?
Hơn một năm quen nhau, từ trốn tránh đến ngại ngùng tiếp nhận, từ sợ hãi đến yêu dại khờ, cô lại không cho anh một cơ hội để giải thích. Cô nói chia tay là quyết buông bỏ, không một lần nhìn lại.
Bóng lưng cô để lại cho anh vô cùng cứng cỏi, nhưng đâu ai biết khi cô lướt qua anh, giọt nước mắt đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-tim-dau-chan-cua-hanh-phuc/3439067/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.