Chương 2: Con người nên sống tốt cho hiện tại và suy tư cho tương lai!
Khi tiếng gà gáy tinh mơ vang lên giữa không gian tĩnh lặng, những tia nắng yếu ớt bắt đầu len lỏi theo từng phiến lá xuyên qua ô cửa sổ; tia nắng ấy như đôi bàn tay ấm áp nhẹ mơn trớn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Du, làn mi dài khẽ rung nhưng lười biếng vẫn chưa muốn mở ra... cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang ầm ĩ cả căn phòng: "Alo...".
Nghe thấy giọng nói còn đang lạc trong giấc mộng của An Du, đầu dây bên kia lập tức mất bình tĩnh: "Vũ An Du, cậu đừng nói với mình là bây giờ cậu còn đang ở trên giường đó?".
Trái ngược với thái độ nóng nảy của Lý Lynh Thy, An Du nhẹ nhàng đưa điện thoại ra xa rồi bật chế độ rảnh tay, giọng lè nhè: "Sai! Mình... không phải đang ở trên giường, mà là... ở trên bàn.".
Lý Lynh Thy như lửa gặp rơm, bùng cháy dữ dội: "Con nhỏ kia, giờ này cậu còn dư hơi cãi lại nữa hả!? Cậu lếch qua đây ngay lập tức cho mình!".
An Du khẽ nhướng một mắt lên: "Thy Thy, đêm qua, mình phải thức tới 3h sáng để làm bài thuyết trình cuối kỳ, cậu cho mình ngủ thêm một lát nữa đi".
An Du còn chưa kịp mong chờ sự thương xót từ Lý Lynh Thy, đã nghe tiếng quát lớn như sư tử Hà Đông gầm lên của cô ấy: "Không được! Cậu dậy ngay cho mình! Dậy ngay! Ai bảo cậu lề mề không chịu làm sớm, giờ than vãn với mình cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-tim-dau-chan-cua-hanh-phuc/3439056/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.