“Hoàng Thượng giá lâm.” Một vị công công uốn lấy cuống họng vịt đực nói ra, đem Bắc Ly Nguyệt đang ngủ mơ đánh thức. Đúng vậy, Bắc Ly Nguyệt bây giờ đang đi học, nhưng là Bắc Ly Nguyệt ngủ rồi, lại bị đánh thức, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là phụ hoàng đến rồi! Xong rồi xong rồi, phải nhanh thanh tỉnh táo lại.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.” Mọi người trăm miệng một lời nói.
“Ân, miễn lễ.” Bắc Ly Mạc nói xong liền ngồi xuống, “Hôm nay ta tới là vì muốn đôn đốc việc học của các vị hoàng tử, Thái Phó ngài cứ tiếp tục a.”
“Vâng.” Thái Phó lão nhân gia cung kính nói. Bắc Ly Nguyệt liếc nhìn phụ hoàng, hắn tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Bắc Ly Nguyệt, nhìn về hướng Bắc Ly Nguyệt, Bắc Ly Nguyệt lập tức cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Như vậy thỉnh Bát hoàng tử điện hạ, lấy hoa cúc làm chủ đề (~!~) làm một bài thơ a.” Thái Phó lão nhân gia ông ta căn bản chính là cố ý làm khó dễ ta nha, bất quá may mắn ta kiếp trước thơ văn không phải là dở lắm, hơn nữa phụ hoàng còn giống như rất có hứng thú mà nhìn ta, xem ra hắn muốn xem ta như thế nào đáp lại, xem ta copy thơ của danh nhân đây, tuyệt đối sẽ làm cho các ngươi khiếp sợ, Bắc Ly Nguyệt mở miệng thì thầm:
“Giai lan ngưng thự sương, ngạn cúc chiếu thần quang.
Lộ nùng hi vãn tiếu, phong kính thiển tàn hương.
Tế diệp điêu khinh thúy, viên hoa phi toái hoàng.
Hoàn trì kim tuế sắc, phục kết hậu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-trong-sinh-chi-mac-nguyet/255043/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.