“Hậu…..hậu cái gì” Nhị thiếu gia lộ vẻ mờ mịt hiếm thấy.
“HOMO…….Ớ…….ý là……….” Nhìn cái tên sắc lang ngay cả nam nhân cũng không tha trước mắt này, đầu óc ta vận hành tối đa.
Hắn vì sao hôn ta Bị vẻ đẹp của ta hấp dẫn Ta nắn nắn mặt mình, cảm giác hình như không tệ, nhưng chưa so được với người tình hồng bài của hắn, nhiều nhất cũng chỉ xem như tuấn tú mà thôi. Hay vì kì nghệ quá gà cho nên sùng bái ta vô cùng Nhưng dù ở thời đại kia hôn môi còn không dùng để bày tỏ sùng bái nữa là. Hay phát hiện tâm hồn ta như khối vàng tinh Kiểu này dù ta có cũng chưa kịp biểu hiện cho hắn xem mà. Hay tên này chịu nhiều thống khổ áp lực trong thời gian dài, cho nên mới bụng đói ăn quàng
Trên hai gò má lại bị búng một phát, Văn Liệt đưa cái mặt sán qua: “Ngươi một câu còn chưa nói xong, đờ người ra làm gì”
“Cái ……….cái gì chưa nói xong” Chẳng lẽ muốn ta nói ra suy nghĩ trong đầu
“Hậu sờ là ý gì” [Hậu sờ -hòu mō]
“Ớ…….cái đó à, từ đó ở quê nhà ta có ý …….là chỉ người không am hiểu chơi cờ……… đánh cờ không giỏi lắm.” Ta cười nói. Thật kỳ quái, bị hôn là ta đó nha, sao giờ giống như ta cợt nhả hắn vậy
“Quê nhà ngươi Nguyên lai là lời Định Khê à.” Hắn thả mình trở về, thản nhiên nói, “Ngươi có thể về phòng.”
“Hả” Ta lắp bắp kinh hãi, tóm lại tên này có lối suy nghĩ lô-gic ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-tinh-duyen-phong-duy/2023960/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.