Tiêu Hải Chân quả nhiên làm mười món ba canh cho chúng ta ăn, còn tặng kèm thêm điểm tâm, tay nghề nấu ngon đến mức hại ta suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi mình. Nhai viên trân châu (1) vừa thơm vừa mềm, ta hàm hồ khen ngợi: “Ăn ngon………quá ngon……..ngon hơn cả đầu bếp khách sạn năm sao….”
“Khách sạn năm sao là gì” Văn Liệt xoi mói hỏi.
Mặt ta trong chớp mắt nhăn thành một cục. Cái miệng bị giống gì vậy!! Tròng mắt vội xoay hai vòng, lắp bắp giải thích: “Khách sạn năm sao là chỉ tửu lâu cao cấp nhất, đây là bọn ta………”.
“Là cách nói của quê nhà các ngươi” Văn Liệt ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“……..Ơ…không…không phải…….” Liếc liếc sang Tiêu Hải Chân, lời đến miệng lại nuốt trở vô. “Phải…cách nói ở quê của cữu cữu…” đã ăn nói lung tung thì chơi tới bến luôn, dù sao phụ mẫu đời này của ta chết sớm, ngay cả tiểu thư còn không biết ta không có cữu cữu.
“Ồ –” Văn Liệt nhíu mày, “Cữu cữu ngươi là người ở đâu hả”
Để tránh lộ, ta tận lực nói xa xa xíu: “Tây Tạng, cữu cữu là người Tây Tạng.”
Biểu huynh đệ hai người liếc nhìn nhau, thoạt nhìn hơi mờ mịt.
Ta thừa dịp ra sức gắp thức ăn. Cũng không phải Văn gia bỏ đói ta, mà tay nghề Hải Chân quá cao siêu thôi.
“Từ từ ăn, cẩn thận không bị nghẹn.” Thiên sứ ôn nhu tự tay múc canh đưa sang.
Ta cảm động đến rơi nước mắt vội đưa tay tiếp nhận, chợt thấy trên cổ tay tuyết nhường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-tinh-duyen-phong-duy/2023958/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.