Chu Sâm Lệ đứng lên, một mặt nói: “Cách vách hình như có người bị thương.” Một mặt muốn qua xem thử.
Ta cuống quít ngăn hắn, vội vàng nói: “Ngươi giúp cũng như không, không bằng ngươi ở đây trông coi Văn Liệt, ta đi qua xem.”
Chu Sâm Lệ không hề nghi ngờ, tiếp nhận đỡ Văn Liệt, ta lập tức chạy về phía sân cách vách.
Nơi đó đã rất hỗn loạn, Hải Chân nằm trong lòng Tiêu Hải Tường, trên mặt không tí huyết sắc nào, cái trán bạch ngọc đã rịn mồ hôi.
Ta lại gần sờ đầu y, rất nóng, vội bắt lấy Hải Tường hỏi: “Bị bệnh đã bao lâu”
“Ngày hôm qua có thấy hơi khó chịu, huynh ấy nói đừng lo, có thể hôm nay từ sáng đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, cho nên…” Thanh âm Hải Tường run lên, ôm chặt Hải Chân vào lòng, càng không ngừng vuốt ***g ngực y, muốn nhờ điều này làm y thấy thoải mái hơn.
Ta nhìn thẳng hai người họ, thấy gương mặt trắng như tuyết của Hải Chân, nghĩ đến cái người cách một bức tường kia, bỗng dậm chân, to tiếng: “Hải Tường, ngươi lập tức mang Hải chân rời khỏi kinh thành, quay về Định Khê cũng được, tới quan ngoại cũng được, đi ngay lập tức.”
Hải Tường giật mình nhìn ta: “Vào lúc này”
Ta không để ý đến hắn, trực tiếp gọi một nam phó, hỏi: “Chuồng ngựa vẫn tốt”
“Sập một nửa.”
“Có con ngựa nào không bị thương không”
“Có, có bảy tám con.”
“Vậy phiền cậu, dắt một con đến ngoài cổng, biểu thiếu gia muốn dùng.” (biểu: có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-tinh-duyen-phong-duy/2023907/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.