Dịch Giả
Từng tiếng nhạc du dương từ trên lầu vọng xuống, vang vọng trong đại sảnh, những khúc nhạc này cũng không phải là loại hiếm khi được nghe thấy, nhưng chỉ có tiếng nhạc mà không có tiếng hát, nhạc như thế vốn rất là bình thường nhưng ở đây lại thêm vài phần trang nhã.
Trên mặt đất được trải một tấm thảm dày màu xanh, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt sang trọng, nhìn màu sắc tuy không hấp dẫn cho lắm, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, trên mỗi cái bàn, đều viết một cái tên. Ở hàng thứ nhất tất nhiên là những người trong hoàng thất, nổi bật lên bốn cái bàn lớn như hạc giữa bầy gà, mọi người đều nghĩ trong lòng Quý Tộc Đường này thật to gan, ngay cả phòng dành cho người của hoàng thất cũng không sắp xếp…,nhưng như thế lại làm cho mọi người ở trong đại sảnh cảm thấy bản thân mình cũng là người ở trong hàng ngũ quý tộc. Cùng những người của hoàng gia không có khoảng cách, như vậy còn không phải là quý tộc hay sao?
Vì vậy mọi người đều khoái chí, ngoại trừ người của hoàng thất.
Hàng thứ hai, chính là tất cả mọi người trong các đại thế gia, thứ tự không phân biệt trước sau, hàng thứ ba chính là đám con cháu quan lại cùng với đám nhà giàu có tước vị. Đứng hàng thứ tư là một vài đại phú hào ở Thiên Hương thành.
Mỗi một bàn, đều treo rèm trân châu từ trên cao buông xuống, che cao hơn đầu người ba thước, làm cho những người nhìn vào không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-ta-quan/3210657/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.