Thực ra, nếu Lâm Ân không bị bệnh, cậu cũng từng muốn trở thành Robinson thứ hai trên đời này, kiên cường sống thêm vài chục năm trên đảo hoang, sau đó nhặt một thổ dân làm bạn, gọi hắn là Friday.
Kết quả lăn lộn một hồi, mình mới là thằng cu Friday được nhặt về kia.
Nhưng mà vị "Robinson" đã nhặt hắn về này cũng quá mạnh mẽ đi, một người ôm một người còn một tay túm dây leo chơi trong rừng lâu đến thế.
Đến Thái Sơn mà thấy cũng phải hô một tiếng Thái Sơn.
Hơn nữa, Lâm Ân nhìn lại, phát hiện bóng đen của đàn dã thú kia không chịu từ bỏ dễ dàng như thế, chạy đến lè lưỡi vẫn còn đuổi theo, cậu nhìn mà cảm động hết sức, sau đó nói với anh giai rằng:
"Chúng nó vẫn còn đuổi theo chúng ta, không sao chứ?"
"Không sao, chúng nó không đuổi kịp được."
Anh giai có lòng tin ngập tràn về tốc độ của mình, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục xông về phía trước, cứ thế rong ruổi trong rừng rậm một hồi, bọn họ cuối cùng cũng đáp xuống một mảnh đất trống rộng rãi.
Hai chân Lâm Ân tiếp xúc với mặt đất, tế bào não bắt đầu hoạt động, não bị chết máy hồi lâu cũng bắt đầu chậm rãi nghĩ xem rốt cuộc mình đã tới trường quay phim nào.
Cậu đánh giá căn nhà gỗ xập xệ trên mảnh đất trống này, lại nhìn đống lửa phía trước căn nhà, cùng với hai chiếc ghế gỗ được chế tác cẩu thả, nhịn không được phải đưa tay lên gãi da đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-hoang-dao-cau-sinh-ky/2859897/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.