Giờ phút này, trong đầu Lâm Ân chỉ có một ý tưởng duy nhất:
Toàn thân con lợn đều là vật quý, da lợn, lông lợn, thịt lợn đều tốt!
Lợn rừng chân ngắn nhưng chạy rất nhanh, nhìn qua là thấy cơ bắp phát triển tốt, cực kì chắc thịt. Lâm Ân gào lên tên Olly, sau đó lao ra ngoài như một con thỏ.
"Ngươi chờ đã!" Olly không ngờ Lâm Ân nói chạy là chạy, vội vàng đứng dậy đuổi theo, miệng còn hét lớn:
"Đây không phải lợn rừng bình thường đâu!"
Không phải lợn rừng bình thường, chẳng lẽ còn là lợn rừng trong thơ của Vương Duy?
Mặc dù Lâm Ân nhìn thấy thịt heo đã bắt đầu nổi điên, nhưng có câu là 'cẩn tắc vô áy náy', tiếng gầm giận dữ của Olly giúp cậu tỉnh táo lại, chân cũng phanh gấp.
Đúng lúc đó, con lợn rừng đang chạy đằng trước đột nhiên nhảy lên một khối nham thạch lớn rồi quay đầu phản công, tung người nhảy lên, nhào về phía Lâm Ân.
Nó quả nhiên không phải lợn rừng bình thường!
Lâm Ân nhìn con lợn rừng đột ngột lao thẳng về phía mình dũng mãnh như thế, phản ứng đầu tiên của cậu không phải tránh né mà là dù sao mình cũng không còn sống được bao lâu, vua cũng phải thua thằng liều, chẳng bằng xông lên đấu tay đôi luôn, chờ đợi một trận đấu mình đầy thương tích.
Nhưng có người lao đến còn nhanh hơn cậu, Olly mọc ra hai tai màu đen, gần như dùng cả tứ chi vọt tới bên cạnh Lâm Ân, một tay ôm cậu nhảy lên một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-hoang-dao-cau-sinh-ky/2859885/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.