Thiên Hoa đau khổ, mặt méo xệch nhìn bát mì bốc khói. So với lần đầu, y bây giờ đã tiến bộ hơn nhiều, bát mì đã có đủ dinh dưỡng hơn khi có thịt và trứng. Dù vẫn còn đầy vỏ trứng khi ăn.
Thiên Hoa không ghét ăn mì. Nó ngon, hơn nữa còn rất tiết kiệm tiền, cách làm lại vô cùng đơn giản và nhanh chóng.
Nhưng vấn đề là cậu đã ăn mì liên tục 1 tuần. Thiên Hoa chán mì đến tận cổ rồi, giờ nhìn thấy mì cậu chỉ muốn bỏ chạy thôi.
Tối qua Thiên Hoa còn mơ thấy mình có một đĩa đùi gà rán, cậu còn nhớ mình đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc trong giấc mơ đó, đã hoan hỉ cầm đùi gà. Và Thiên Hoa đã ức muốn nổi điên khi bị gọi dậy khỏi giấc mơ lúc cậu còn chưa kịp cắn miếng nào.
Hôm kia, Thiên Hoa đã nhìn chằm chằm vào cái bánh bao một thị nữ đang ăn. Ánh nhìn theo Lan Đặc hình dung là y như sói sắp chết đói thấy được miếng mồi, mãnh liệt đến khiến người khác bất an.
Và ngay hôm sau Thiên Hoa đã không còn thấy thị nữ đó đâu nữa.
Cậu rất tôn trọng tâm ý của người khác, như việc dù y nấu mì ăn thật chán thì cậu vẫn to giọng khen ngon, và dù y toàn nấu mì thì cậu vẫn không từ chối không ăn hay tỏ ra phàn nàn.
Cậu biết với loại người vô cảm lạnh lùng như y thì đây đã là hành động tỏ ý lấy lòng vô cùng hiếm có rồi.
Chỉ là con người ai cũng có giới hạn của mình, nên khi mức độ chán mì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-doat-tinh/201707/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.