Trên con đường mòn, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi. Xe này không hoa lệ cầu kì, rất bình thường như bất cứ chiếc xe nào.
Một con chim bồ câu hạ xuống bay vờn quanh xe, kêu chíp chíp. Rồi một bàn tay trắng nõn vươn ra từ cửa sổ xe, để chú chim đậu vào đó.
Trong xe là một nam tử trẻ tuổi anh tuấn, giơ tay nhấc chân cũng tỏa ra sự phong lưu tao nhã không ai sánh bằng. Nam tử nhìn con chim câu, trong mắt mang tiếu ý, rồi gỡ bức thư buộc ở chân nó ra.
Đọc bức thư xong, nam tử cố nín cười, nhưng tiếng cười cố nén vẫn rỉ ra ngoài xe, những người hầu xung quanh nhìn nhau, chỉ là không ai lên tiếng.
Hoàng huynh ngốc….
Nam tử nén cơn cười, đọc lại bức thư, khóe miệng nhếch lên, trong đôi hắc nhãn tỏa ra quang mang kì lạ, rồi hắn gấp bức thư lại, liếc nhìn sang cuốn sách đang viết dở, mực vẫn chưa khô…
Xem ra phải gửi nó đi sớm hơn dự tính..
***
Lan Đặc mở thư, thư rất ngắn, đọc xong, sắc mặt y liền cổ quái khó hiểu.
Trong thư phòng, điện hạ tay cầm sách, ngưng mắt nhìn cả chục con bồ câu xôn xao toán loạn trước mặt. Chúng vừa ập vào từ cửa sổ, chẳng khác gì một tiểu phi đội chim. Con nào cũng mang thư, bên ngoài thư có bao ghi số.
Hắn im lặng lấy thư trong bao lụa số một. Mở ra đọc, đọc xong, mặt vẫn vô biểu tình, tiếp tục gỡ thư theo số thứ tự từ những con khác, rồi để chúng bay đi.
Mắt nhìn những con chim cùng bay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-doat-tinh/201706/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.