Thiên Hoa hoàn toàn không phải một tên ngốc. Uhm, có lẽ cậu hơi ngây ngô trong vài chuyện, nhưng ít ra cậu cũng biết tên điện hạ đang thay đổi.
Thay đổi theo chiều hướng hơi… kì quái.
Hắn ta bây giờ hay nhìn cậu hơn. Mà cứ như người bình thường khi nhìn người khác, liếc qua chút hay lén quan sát còn đỡ, hắn cứ thẳng thừng nhìn chằm chằm cậu, khiến cậu không rét mà run, gai ốc nổi khắp người, không biết tên đó đang nghĩ gì về mình. Có quay lưng đi cũng vẫn cảm thấy ánh mắt tím chăm chú trên người mình.
Bây giờ hắn không ép cậu uy ăn, cũng không bắt cậu ngồi trong lòng khi ăn nữa, tuy cái thói ôm người lõa thể không đổi, nhưng như thế đã là một sự tiến bộ theo hướng giống người bình thường rồi.
Nhưng đó vẫn chưa phải điều kì lạ nhất, kì lạ nhất là hắn đột nhiên nổi hứng muốn ngắm trăng. Hắn muốn ngắm trăng đã đành, nhưng tệ nhất là hắn còn lôi cả cậu đi cùng. Hai nam nhân cùng ngồi ngắm trăng đó!
“Trăng hôm nay rất sáng.”
“?”
“Ngươi đi ngắm với ta.”
Thiên Hoa chưa từng biết tên đó là loại người tinh tế nhạy cảm, có thể thưởng thức được vẻ đẹp của vầng trăng trên bầu trời. Theo quan điểm của cậu, hắn có lẽ chỉ hạnh phúc khi giết người, thấy kiếm vấy máu là mĩ lệ. Hung danh của Khuynh Thành điện hạ Tịnh Kiến vương vang khắp võ lâm, không ai không biết.
Cái thân bị ép buộc không thể không lóc cóc theo người ta đến một đỉnh đồi gần đó ngắm trăng. Khi Thiên Hoa hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-the-doat-tinh/201702/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.